Hình như là vào cuối năm ngoái, tôi đang lướt Weibo thì đọc được tin nghiên cứu sinh tự sát không thành, biên tập là Trần Nhiên. Lúc ấy dư luận rất xôn xao, tôi chấn động nhìn chằm chằm màn hình, đến nỗi hoàn toàn không nghe thấy Lý Miễn nói chuyện.
“Này.” Mãi tới khi bị đập vào gáy, “Nhìn gì đấy?”
“Hả?”
“Dịch tay đi chỗ khác, đã phụ thì phải tập trung vào.”
“À à à,” Lúc này mới rụt cái tay thừa thãi về, nhìn anh dán câu đối Tết, lùi một bước hỏi tôi, “Có bị nghiêng không?”
“Thẳng lắm, quá lợi hại.”
Lý Miễn hừ một tiếng, dù lời khen không có tâm nhưng anh vẫn rất hưởng thụ. Anh xoay người thu dọn băng keo hai mặt rơi dưới cửa, tiện hỏi: “Thấy gì trên điện thoại à?”
“Trên mạng đang xôn xao vụ một sinh viên bị giảng viên bức tự sát, may mà cứu được.”
“Tại sao luôn có chuyện như vậy nhỉ,” Anh vừa mở cửa vừa nói, “Lấy được tin này ắt cũng không dễ dàng.”
Tôi theo anh vào phòng, ngồi xuống ghế, đăm chiêu nói: “Em quen phóng viên này, ngày trước cùng thực tập chung ở tòa soạn, bọn em đều được Tiêu Kính hướng dẫn.”
“Cái gì?” Lý Miễn nhớ lại, “Anh nhớ em thực tập xong thì không còn ý định làm phóng viên nữa mà, người ta ngược lại em à?”
“Ừm…” Tôi mím môi, làm vẻ thần bí, “Đó là vận mệnh.”
“Hồi ấy em đã gây họa đúng không? Anh vẫn còn nhớ.”
“Cùng nhau gây họa.”
Không phải tôi đang kiếm cớ cho mình, mà năm ấy đúng là tôi với Trần Nhiên đã cùng gây họa, cũng đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-lai-chuyen-xua/1092741/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.