sau khi xem qua bệnh lí lão Tống đã đồng ý chấp nhận bệnh nhân
Biệt thự Vũ Mặc, nhà Quân Kỳ
"Lạc Lạc, em có đi cùng không?"
tôi lười biếng nằm dài ra sofa chơi game trả lời anh
"di dau a"
"đến chỗ bạn em"
"không đi đâu, lười lắm"
"nhưng không phải em là người trung gian sao"
"không đi không đi"
"..."
"thật sự không đi?"
"thật"
trong lúc trả lời lão Tống tôi có lén nhìn anh nhỏ, anh không có biểu hiện gì lạ vẫn bình thản ngồi đọc báo không khác gì mấy ông già 70, 80 tuổi
"..."
"ngày mai anh sẽ đi công tác, không biết khi nào về"
anh đột nhiên lên tiếng làm tôi có chút ngạc nhiên
"sao lại đột ngột như vậy?"
"anh là đang thông báo không phải xin phép"
"..."
tôi bỉu mô không nói nữa đưa mắt ra hiệu cho lão Tống ' em đi cùng anh'
lão Tống nhận được tính hiệu gặp đầu đã nhận.
2 chúng tôi trao đổi ánh mắt ngay trước mặt anh, coi anh như không khí hoàn toàn không có tồn tại.
anh thấy tôi như vậy cũng chỉ biết cười trong sự bất lực. Rõ ràng là muốn đi nhưng lại sợ anh đành phải lừa người dối lòng nói dối trắng trợn.
~~ww~
ngày hôm sau
sau khi tiền anh nhỏ ra sân bây tôi liền trở về phòng mình thu dọn hành lí sau đó cùng lão Tống đến Giang thành.
Giang thành 1 thành phố nằm ở khu vực phía đông nam của đất nước được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-lac-van-khuc/3649548/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.