Mua xong mọi thứ, chúng tôi cùng nhau về nhà
"chị, có anh cả ở đây thật tốt"
"ý gì?"
"có anh cả ở đây mới có người xử lí được cái hóa đơn dài như tờ sớ kia"
"em nói cũng đúng"
"đó đó đó... ngay cả chị cũng khoái nói gì em"
"suỵt"
"đừng nói nữa, mau qua đây sách đồ"
"dạ "
"..."
"em mang cái nào?"
"....."
"..."
"cái này đi, nó nhẹ"
anh đưa cho tôi cái bao nhẹ nhất để tôi mang vào nhà, còn những gì nặng để lại bản thân cùng Ôn Tiêu mang vào
"vâng ạ"
sau khi mang hết mọi thứ vào nhà tôi vốn muốn giúp chuẩn bị bữa tối liền bị anh đuổi ra khỏi bếp. Ôn Tiêu mang nốt thùng đồ cuối cùng đi vào cứ nghĩ mình cũng không cần nấu vậy là đặc đồ xuống đất liền đứng dậy cất bước hướng phòng khách. Ấy vậy mà liền bị anh kéo cổ áo giữ lại
"cậu đi đâu? ở lại giúp tôi"
"ơ, không phải chị..."
"cậu muốn tôi đối xử cậu như em ấy thì cứ việc chuyển giới"
"ơ, anh cả..."
"..."
tôi ở phòng khách nghe thấy toàn bộ lời anh nói mà không khỏi bật cười. Ôn Tiêu ủy khuất, khịt khịt mũi diễn như muốn khóc cầu mong sự thương mại nhưng đáp lại là sự lạnh nhạt từ chính anh trai của mình.
"Ôn Tiêu, rót cho chị ly nước"
nghe thấy tôi muốn uống nước, chạy vội đứng dậy đi rót nước. Chỉ là nước đã rót xong nhưng người mang ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-lac-van-khuc/3648498/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.