Buổi chiều
cốc cốc cốc
tôi đang mê man ngủ nghe thấy tiếng gõ cửa lặc đặc ngồi dậy đi ra mở cửa
"Ôn Tiêu, sao vậy?"
"chị, tối nay muốn ăn gì?"
"có những món gì?"
"em không biết, tính hỏi chị xong sẽ đi siêu thị mua đồ"
"vậy chị đi cùng em"
"được ạ"
"anh cũng đi"
anh bất ngờ mở cửa ra nói làm 2 chúng tôi giật mình thót tim
"anh cả, anh có thể đi đứng phát ra tiếng động chút được không? Bọn em sẽ bị yếu tim đó"
"..."
"được rồi, em mau đi lấy áo khoác đi chúng ta cùng đi"
"vâng chị"
Ôn Tiêu vừa xuống nhà, tôi liền đóng sầm cửa phòng lại
5 phút sau
anh cướp lấy chìa khóa xe từ tay tôi, giành lấy xe
"anh lái cho"
tôi không cự tuyệt, để anh lái
"được"
"..."
quay sang gọi Ôn Tiêu
"Ôn Tiêu, ngồi ghế phụ"
Ôn Tiêu không suy nghĩ nhiều lập tức theo lời tôi ngồi ghế phụ lái
"vâng ạ"
"...."
đến tới siêu thị chúng tôi đến quầy hải sản trước. Anh vừa nhìn thấy có bê bê, món tôi thích liền lên tiếng hỏi
"Lạc Lạc, ăn bê bê không?"
tôi hờ hững đáp
"cũng được"
"..."
"..."
Ôn Tiêu nhìn không khí giữa 2 chúng tôi mà khó hiểu, đi đến bên anh hỏi nhỏ
"..."
"anh cả, anh với chị bây giờ còn xa cách hơn cả lúc sáng rồi"
"không phải chuyện của cậu"
bị anh nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-lac-van-khuc/3648497/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.