Trong lúc mơ màng, Ôn Kiều được Triệu Long Phi đỡ nằm lên lưng Tống Thời Ngộ.
Lúc cô nằm lên lưng anh còn hơi lo lắng, Tống Thời Ngộ tay không thể nâng vai không thể gánh có thể cõng nổi cô không? Nếu cô nằm lên, kết quả anh không đứng dậy nổi thì không phải sẽ rất khó xử hay sao.
Cô lo lắng, thận trọng nằm lên, đưa tay khoác hờ lên cổ Tống Thời Ngộ.
Hiển nhiên Triệu Long Phi cũng có cùng lo lắng với cô, ngồi xuống hỏi Tống Thời Ngộ: "Cậu cõng được không đó?"
Tống Thời Ngộ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, đưa tay ra sau đỡ Ôn Kiều, đầu gối dùng lực cõng Ôn Kiều đứng dậy.
Triệu Long Phi đứng lên, vẻ mặt đầy vẻ bất ngờ khen ngợi: "Đúng là không nhìn ra."
Tống Thời Ngộ lười để ý đến anh ta, cõng Ôn Kiều rời đi.
Lão Châu chủ nhiệm nghe tin vội chạy tới, nhìn thấy Tống Thời Ngộ cõng Ôn Kiều trên lưng, kinh ngạc nói: "Có, có chuyện gì thế?"
Tống Thời Ngộ nói: "Thưa thầy, em ấy bị thương, em đưa em ấy đến phòng y tế."
Triệu Long Phi ở bên cạnh cũng phụ hoạ: "Đúng vậy, thầy, chân đàn em bị thương, bọn em đang đưa em ấy đến phòng y tế."
Lão Châu sửng sốt, theo bản năng nói: "Vậy, vậy các em mau đi đi."
Sau khi hai người đi rồi, lão Châu mới hoàn hồn lại, vừa rồi trong lớp bọn họ có nhiều người như vậy, ai đưa đi mà không được? Tại sao cứ phải là Tống Thời Ngộ đưa đi, còn cõng...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-kieu-nga-vao-long-toi/3447401/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.