Đi ngang qua?
Ba giờ rưỡi sáng?
Có quỷ mới tin.
Trong lòng Ôn Kiều lẩm bẩm.
"Hả?" Ôn Hoa cũng hơi sững sờ, rõ ràng là đáp án này của anh quá vô lí.
Tống Thời Ngộ lại rất bình tĩnh: "Lên xe đi, tôi đưa hai người về."
"Không cần đâu." Ôn Kiều lập tức nói, sau đó cô nói: "Chỗ chúng tôi ở cách chỗ này rất gần, đi một lúc là đến nơi rồi, không cần làm phiền anh đâu."
Nhất định trên người cô vẫn còn ám mùi khói dầu nồng nặc, nếu ngồi trong xe, chắc chắn Tống Thời Ngộ sẽ ngửi thấy mùi.
Nhưng lọt vào tai Tống Thời Ngộ, anh lại chỉ cảm thấy sau khi gặp nhau mỗi câu nói của cô đều đang phủi sạch quan hệ, xa cách với anh, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Lúc này Ôn Hoa cũng xấu hổ nói: "Đúng đấy anh Thời Ngộ, bọn em sống ở ngay gần đây thôi, anh không cần đưa bọn em về đâu. Hơn nữa người bọn em rất bẩn, nhiều dầu lắm, người toàn mùi khói dầu, em sợ làm bẩn xe anh mất. Muộn thế rồi anh mau về nghỉ ngơi đi, khi nào anh rảnh thì đến quán chơi."
Ôn Hoa không nghĩ gì nhiều, cậu ấy thuận miệng nói vậy, chỉ là người nói vô tình người nghe hữu ý, vừa hay mấy câu nói đấy lại đánh vào lòng Ôn Kiều.
Dạ dày Ôn Kiều rất khó chịu như có thứ gì đó đang cuộn trào, cô không khống chế được dùng giọng điệu lạnh nhạt nói tiếp: "Đúng vậy, người chúng tôi rất bẩn, không muốn làm bẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-kieu-nga-vao-long-toi/3429598/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.