Lúc đó cô ấy nghĩ Tống Thời Ngộ phải thích cô gái kia đến mức nào, mới có thể làm chuyện mà lúc trước chắc chắn anh sẽ không làm.
Sau khi gặp nhau nhiều lần hơn, cô ấy và Ôn Kiều cũng dần thân nhau hơn, Ôn Kiều chưa từng nịnh nọt cô ấy, nhưng cô ấy lại vô thức càng ngày càng thân thiết với Ôn Kiều hơn.
Lê Tư Ý thật sự không thể tìm thấy khuyết điểm của cô gái Ôn Kiều kia.
Từ nhỏ đến lớn cô ấy đã gặp không ít người, nhưng Ôn Kiều là người tốt tính nhất cô ấy từng được, lúc nào cũng cười tủm tỉm nhưng trong xương cốt lại có sự kiên cường, không sợ khổ cực không sợ mệt mỏi, đôi mắt lúc nào cũng sáng lấp lánh như thế, vẻ mặt rạng rỡ giống như không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cô gục ngã.
Lê Tư Ý chưa từng gặp được cô gái nào như vậy, giống như cô lớn lên trên đồng ruộng vùng núi, đắm mình trong ánh mặt trời vùng hoang dã, không chút mưu mô, thẳng thắn thành khẩn mà lại chân thành tha thiết.
Cô cũng rất có năng lực, am hiểu tất cả những chuyện lớn chuyện nhỏ trong đời sống, tất cả mọi chuyện qua tay cô đều trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Có một lần cô ấy mời Ôn Kiều đến nhà mình chơi, trong lúc cô ấy xuống tầng lấy đồ ăn vặt cho Ôn Kiều, Ôn Kiều đã tiện tay dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ căn phòng trông như ổ chó của cô ấy.
Ôn Kiều còn nấu ăn rất ngon.
Đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-kieu-nga-vao-long-toi/3429597/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.