Chương trước
Chương sau
Diêu Tông mới phát hiện ra thang máy đã được ấn lên tầng 23 từ trước rồi, đó cũng chính là tầng của công ty bọn họ, thế là anh ấy bèn quay đầu lại để nói chuyện với người phụ nữ trong góc như bị ma xui quỷ khiến.

“Đồ ăn mang đi của cô cần giao đến tầng 23 à?”

Ôn Kiều không ngờ anh ấy lại đột nhiên nói chuyện với mình nên cảm thấy bất ngờ, không kịp đề phòng. Cô vô thức ngẩng đầu lên để liếc nhìn anh ấy một thoáng, sau đó lại lập tức cúi đầu xuống. Ngoài cảm giác căng thẳng và hoảng loạn, cô còn có phần ù ù cạc cạc. Ôn Kiều sợ Tống Thời Ngộ sẽ nghe thấy giọng nói của mình nên cũng không dám lên tiếng mà chỉ có thể cúi đầu rồi gật gù.

Diêu Tông tưởng cô thẹn thùng nên đã đưa tay ra một cách hòa nhã: “Đưa cho tôi đi. Tôi cũng làm việc ở công ty trên tầng 23 nên sẽ mang cho bọn họ luôn. Cô không cần phải đến đó một chuyến nữa đâu.”

Tống Thời Ngộ đang trả lời tin nhắn WeChat trên điện thoại với vẻ mặt lạnh lùng, không hề để ý đến cuộc trao đổi giữa hai người còn lại trong thang máy.

Ôn Kiều chỉ đành bất chấp đặt đồ ăn mang đi vào tay Diêu Tông, sau đó nói lời cảm ơn như tiếng muỗi kêu.

Âm thanh mỏng manh như tiếng muỗi kêu nhỏ xíu và yếu ớt thoáng qua, rất khó nhận ra, thế mà đôi mắt vốn đang khép hờ để tập trung vào màn hình điện thoại di động của Tống Thời Ngộ lại đột nhiên cứng đờ, những ngón tay đang trả lời tin nhắn công việc trên WeChat cũng bỗng chốc dừng lại.

Anh rời mắt khỏi màn hình điện thoại di động rồi ngẩng đầu nhìn sang, tầm mắt bao phủ bóng dáng vừa mới bị anh liếc nhìn nhưng lại không hề để tâm ở trong góc.

Người đứng trong góc đang cúi đầu, vành mũ cố tình kéo xuống thật thấp để che kín một nửa khuôn mặt. Nhưng từ góc độ của Tống Thời Ngộ, anh vẫn có thể nhìn thấy non nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng quen thuộc đến mức không thể nào thân thuộc hơn nữa.

Vẻ mặt lạnh nhạt của Tống Thời Ngộ dần dần biến mất, đôi mắt vừa sâu thẳm vừa im ắng như mực đen ngưng tụ đang lẳng lặng gợn sóng.

Diêu Tông không hề phát hiện lúc này Tống Thời Ngộ đang âm thầm thay đổi, anh ấy chỉ vừa nhìn vào điện thoại vừa hỏi: “Này, bữa trưa chúng ta sẽ ăn gì nhỉ? Bảo Mục Thanh đừng gọi món của cửa hàng lần trước nữa, hình như chỗ đó đã đổi đầu bếp rồi nên hương vị không còn ngon nữa.”

Tuy nhiên, người bên cạnh Diêu Tông lại không hề phản ứng với câu nói của anh ấy.

“Thời Ngộ?” Diêu Tông ngẩng đầu lên, sau đó mới muộn màng nhận ra bầu không khí trong thang máy có gì đó hơi bất thường.

Tống Thời Ngộ nhìn chằm chằm vào người đang giả làm đà điểu trong góc, sắc mặt u ám không rõ ràng, sau đó chậm rãi thốt ra hai chữ: “Ôn Kiều.”

Diêu Tông ngạc nhiên nhướng mày, sau đó nhìn về phía người còn lại trong thang máy ngoại trừ anh ấy và Tống Thời Ngộ bằng ánh mắt khó hiểu và kỳ lạ.

Anh ấy luôn có cảm giác rằng, dường như người nọ đã bị dọa đến nỗi run lên một thoáng.

Không khí gần như lặng lẽ đóng băng trong vài giây.

Vào khoảnh khắc Ôn Kiều bị Tống Thời Ngộ gọi tên, toàn thân cô bỗng dưng tê dại như bị điện giật. Dưới ánh mắt đem đến cảm giác áp bách cực mạnh đó, Ôn Kiều đành phải ngẩng đầu lên, cố gắng hết sức để bày ra vẻ mặt kinh ngạc như thể vừa mới phát hiện ra anh, ba chữ “Tống Thời Ngộ” cứ lăn lộn một vòng trong cổ họng, đến khi thốt ra miệng lại biến thành: “Ơ, sao lại là anh? Trùng hợp quá.”

Đôi mắt của Diêu Tông di chuyển một vòng giữa hai người họ, sau đó anh ấy đã đoán ra được điều gì đó khác biệt từ vẻ mặt đóng băng của Tống Thời Ngộ cùng với sự bối rối của Ôn Kiều: “Hai người quen biết nhau hả?”

Ôn Kiều gần như lập tức nhìn về phía Diêu Tông như được cứu viện, giả vờ bình tĩnh vừa cười vừa đáp: “Hồi nhỏ chúng tôi đã từng là hàng xóm trong một hai năm, còn học cùng trường nữa. Đã nhiều năm không gặp rồi, không ngờ lại gặp nhau ở đây. Thật sự là quá trùng hợp.” Ôn Kiều vừa nói vừa lấy hai tấm danh thiếp từ trong túi tạp dề rồi lần lượt đưa sang, ánh mắt cô tránh né đôi mắt chăm chú của Tống Thời Ngộ: “Đây là cửa hàng mà tôi mở, cách đây không xa đâu. Nếu có cơ hội thì hai người hãy ghé qua ăn khuya nhé.”

Thái độ của Ôn Kiều tự nhiên như thể cô thực sự đang gặp lại một người quen đã lâu không gặp.



Vứt bỏ sạch sẽ mối quan hệ giữa hai người một cách nhẹ nhàng, hời hợt.

“Trùng hợp đến vậy sao?” Diêu Tông lập tức lấy tấm danh thiếp của cô, đồng thời cũng nhạy cảm nhận ra bầu không khí càng ngày càng đông lạnh bên cạnh Tống Thời Ngộ, trong lòng anh ấy càng thêm tò mò về thân phận của Ôn Kiều.

Tống Thời Ngộ không nhận tấm danh thiếp của cô.

Bàn tay đang cầm danh thiếp của Ôn Kiều cứng đờ ở nơi đó. Cô không thể không ngước mắt lên để nhìn thẳng vào anh. Lúc trông thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tống Thời Ngộ, nụ cười trên mặt cô cũng dần dần trở nên mất tự nhiên.

Diêu Tông nhìn Tống Thời Ngộ, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng sâu. Thấy vẻ mặt khó xử của Ôn Kiều, anh ấy đang định giúp cô giải vây nhưng không ngờ đúng lúc này, Tống Thời Ngộ lại nhanh hơn Diêu Tông một bước. Anh vươn tay rút đi tấm danh thiếp trong tay Ôn Kiều.

Anh ấy liếc nhìn Tống Thời Ngộ rồi rút ​​tay lại, sau đó vừa mỉm cười với Ôn Kiều vừa quơ quơ tấm danh thiếp trong tay mình rồi lên tiếng: “Hôm nào có thời gian tôi nhất định sẽ tới đó.”

Đúng lúc này, thang máy dừng lại ở tầng 23.

Diêu Tông chủ động mời: “Cô có muốn tới công ty ngồi một lát không?”

Ôn Kiều không cần suy nghĩ đã liên tục xua tay, giống như đây là một loại động sói hang hùm nào đó, song trên mặt lại nở nụ cười: “Không cần, không cần đâu. Cửa hàng của tôi rất bận nên tôi phải tranh thủ trở về để làm việc đây.”

Diêu Tông nhìn về phía Tống Thời Ngộ, cuối cùng nhận ra anh hoàn toàn không hề có ý định rời khỏi thang máy. Ngược lại, anh còn bình tĩnh liếc nhìn Diêu Tông rồi nói: “Cậu về công ty trước đi, tôi xuống dưới một chuyến.”

Sắc mặt Ôn Kiều cứng đờ.

Diêu Tông hiểu ý nên nhướng mày lên, không khỏi nhìn Ôn Kiều thêm vài lần nữa rồi cười cười: “Vậy hẹn lần sau gặp lại nhé.” Nói xong, anh ấy xách theo túi đồ ăn mang về kia rồi rời khỏi thang máy một cách phóng khoáng, sau đó vừa mỉm cười vừa đưa mắt nhìn theo bọn họ.

Ôn Kiều gượng cười đáp lại.

Sau đó, Tống Thời Ngộ nhấn nút thang máy rồi đứng bên cạnh cô một cách tự nhiên.

*

Cửa thang máy đóng lại. Bên trong thang máy chỉ còn lại hai người, Ôn Kiều không thở nổi nên đành cười gượng rồi nặn ra mấy chữ: “Đã lâu không gặp.”

Tống Thời Ngộ cúi đầu mở điện thoại di động chứ không hề nhìn cô: “Cho tôi số điện thoại của em đi.”

Ôn Kiều sửng sốt một chốc, liếc nhìn anh một thoáng rồi nuốt khan. Cô khó mà đè nén cảm giác căng thẳng, giọng nói khô khốc: “Trên danh thiếp có…”

Tống Thời Ngộ liếc nhìn tấm danh thiếp.

Bếp Nhỏ Của Ôn.

Lĩnh vực kinh doanh: BBQ ăn khuya, xào riêng theo khẩu vị mỗi người.

Phía dưới là một số điện thoại dành cho việc bán hàng mang đi.



Xuống dưới nữa là một dòng chữ nho nhỏ viết địa chỉ, cách nơi này khoảng hai cây số.

Tống Thời Ngộ lưu lại số điện thoại trên đó vào di động ngay trước mặt Ôn Kiều, sau đó lập tức gọi đi.

Ôn Kiều luống cuống lấy điện thoại di động ra rồi nhìn vào dãy số quen thuộc trên đó. Cô ngây người trong thoáng chốc, đã nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn chưa đổi số điện thoại sao?

Cô vô thức ngước nhìn Tống Thời Ngộ.

Mặt mũi của Tống Thời Ngộ sáng sủa nhưng lạnh lùng, mí mắt mỏng mà dài, trông lạnh nhạt như một bức tranh thủy mặc phương Đông. Nhưng lông mi của anh lại dày và dài, đặc biệt là khi đôi mắt cụp xuống một nửa, đôi mắt sẽ trở nên bí ẩn và sâu thẳm như một vùng biển đen tuyền, vừa sâu lắng vừa tĩnh mịch, không hề dễ dàng nổi sóng.

Anh ngước mắt lên, để rồi bắt gặp ánh mắt ngẩn ngơ của cô, nét mặt khẽ động: “Em lưu lại đi.”

“À...” Trái tim Ôn Kiều bỗng chốc đập thình thịch. Cô vội vàng cúi đầu, lưu lại số điện thoại của Tống Thời Ngộ vào danh bạ của chính mình ngay dưới tầm mắt đăm đắm và có cảm giác tồn tại mãnh liệt của Tống Thời Ngộ.

Khi gõ ba chữ “Tống Thời Ngộ”, Ôn Kiều hốt nhiên rơi vào trạng thái ngẩn ngơ và cảm thấy có phần không chân thực.

“Em đi đâu? Tôi đưa em đi.” Tống Thời Ngộ bình tĩnh lên tiếng.

Ôn Kiều khó mà che giấu sự kinh ngạc của mình. Cô liếc nhìn anh với vẻ hoảng hốt rồi vô thức đáp lại: “Không, không cần đâu. Tôi tự lái xe tới đây mà.”

Tống Thời Ngộ nhìn cô, im lặng.

Thang máy đột nhiên yên tĩnh trở lại, bầu không khí có phần cứng đờ.

Ôn Kiều lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Tống Thời Ngộ rồi ra vẻ thoải mái hỏi han: “Đúng rồi, anh làm việc ở đây à?”

Mỗi lần nhìn anh, Ôn Kiều lại phát hiện Tống Thời Ngộ cũng đang nhìn mình như thể anh chưa bao giờ rời mắt.

Tống Thời Ngộ trả lời: “Ừm, tôi chuyển đến đây vào năm ngoái.”

Ôn Kiều muốn nói thêm gì đó để bầu không khí trở nên tự nhiên và thoải mái hơn đôi chút. Bình thường cô rất biết cách nói chuyện nhưng khi đứng trước mặt Tống Thời Ngộ, Ôn Kiều càng muốn tỏ ra tự nhiên thì lại càng mất tự nhiên, đầu óc cũng trống rỗng, vậy nên cô chỉ có thể nặn ra một chữ “ồ” với vẻ khá gượng gạo.

Ngay lúc Ôn Kiều cảm thấy bầu không khí đang càng ngày càng đông cứng và lạnh lẽo như băng thì cửa thang máy chợt mở ra, có người bước vào trong.

Ôn Kiều thở phào nhẹ nhõm ngay tắp lự.

Tiếng thở phào nhẹ nhõm này của cô quá mức rõ ràng nên Tống Thời Ngộ đang ở bên cạnh lập tức nhìn sang. Anh cao hơn Ôn Kiều một đoạn nên khi cụp mắt nhìn xuống từ trên cao, trên mặt anh không có biểu cảm nào cả, cũng chẳng phân biệt được là anh đang vui hay giận, chỉ có hàng mi dày rậm tạo thành cái bóng lờ mờ dưới mí mắt.

Với tư cách từng là “nhà nghiên cứu biểu cảm vi mô cấp 10 của Tống Thời Ngộ”, kinh nghiệm của Ôn Kiều đã cho cô biết rằng Tống Thời Ngộ đang không vui.

Cô bèn lập tức kìm nén hơi thở nhẹ nhõm vốn đã đi ra được nửa chừng của mình theo bản năng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.