Nghe Thẩm Thất gia nói, Tạ Nguyễn Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lại theo ánh nến. Phật chủ vạn giống, các có bất đồng (Tượng Phật có vạn kiểu, mỗi kiểu đều khác nhau),nhưng tòa tượng này của Thẩm Thất gia, không giống Phật, dường như, dường như là một nữ tử.
Một tia lạnh lẽo từ lòng bàn chân lên đến da đầu, làm Tạ Nguyễn Ngọc hoảng sợ không thôi.
Tiếng nói của Thẩm Thất gia đúng lúc vang lên bên tai nàng: "Sợ hãi?"
"Thất gia, đây rốt cuộc là cái gì?" Tạ Nguyễn Ngọc che môi, xoay người nhìn Thẩm Thất gia, trong mắt khắc đầy sợ hãi.
"Đây là quá khứ của ta." Trong sự nghi ngờ của Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Thất gia nhanh chóng móc súng ra, nhắm ngay ngực của tượng Phật.
Pằng...
Tiếng súng vang lên, làm chim trong viện kinh ngạc bay đi, tượng Phật có một tầng hơi mỏng, theo tiếng vỡ vụn, bên trong đựng ba hộp ngọc màu trắng.
Tạ Nguyễn Ngọc ngốc lăng nhìn tất cả những gì trước mắt, Thẩm Thất gia nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên: "Đây mới là người nhà của ta." Ngón tay chỉ vào hộp ngọc màu trắng, âm thanh mang theo sự dịu dàng chưa từng có: "Mẫu thân ta, cữu cữu, còn có em gái ruột, bọn họ đều ở chỗ này."
Đây làm gì phải Phật đường, đây là linh đường trần trụi!
"Sợ hãi?" Thẩm Thất gia không bất mãn, hắn giơ tay phủi mảnh nhỏ trên hộp ngọc, phảng phất như trân bảo.
"Vì sao... Vì sao..." Vì sao đặt tro cốt trong tượng Phật, thế nhân không phải đều chú ý xuống mồ để an lòng sao? Hết khiếp sợ Tạ Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-nguyen-ngoc/953884/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.