"Phu nhân nói rất đúng, là Kim Chương suy nghĩ không đủ chu đáo." Thẩm Thất gia nhìn Thẩm đại soái nằm thẳng trên giường.
Thẩm Thất gia nguyện ý nhường bước, trong lòng Bát gia nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi ra hòa giải: "Thất ca vừa về, nên nghỉ ngơi thật tốt trước, mẫu thân chăm sóc phụ thân lâu như vậy cũng mệt mỏi, có chuyện gì chúng ta ngày mai lại bàn."
"Được." Thẩm Thất gia gật đầu, ôm quyền cáo từ với Thẩm phu nhân, đổi lấy một nụ cười hiền lành của Thẩm phu nhân.
Trời càng mưa xuống càng lớn, hoàn toàn không có xu thế dừng lại, Thẩm Thất gia khăng khăng phải về phủ đệ của mình, quản gia của Soái phủ cũng không dám cản trở hắn, chỉ nói rõ việc ngày mai phải làm, chớ đến nhầm giờ.
"Thật là dong dài."
Thẩm Thất gia không kiên nhẫn mà nghe, nhưng Giang Sính Đình rất tâm đắc với việc đối nhân xử thế: "Quản gia yên tâm, những lời ngài nói ta đều nhớ kỹ." Nói xong duỗi tay kéo tay Thẩm Thất gia, thuận thế đứng ở bên cạnh hắn.
Một đen một trắng, bóng dáng thật sự rất xứng đôi.
Tạ Nguyễn Ngọc chưa từng thấy Giang Sính Đình chủ động như vậy, một chốc một lát cũng có chút nghi ngờ, thấy Thẩm Thất gia không hé răng, nghĩ rằng chắc bọn họ ngày thường cũng ở chung như vậy đi.
Trong lòng nổi lên một chút chua xót, chỉ là ý niệm này vừa mới trào lên đã bị Tạ Nguyễn Ngọc hoảng sợ ép xuống dưới.
Có một số việc nghĩ cũng không cần nghĩ.
Chiếc xe chạy qua bốn con phố, các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-nguyen-ngoc/953883/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.