"Tôi thật sự chỉ biết bấy nhiêu đây, quân gia buông tha cho tôi đi." Tiếng gào khóc vang vọng cả toà lao ngục, máu tươi trên lưng người đàn ông đi đầu rơi xuống: "Bọn họ cho chúng tôi ba vạn Đại Dương, tôi cả đời chưa gặp qua nhiều tiền như vậy nên lúc đó mới động tâm tư." "Bọn họ là ai?" Đinh An mẫn cảm bắt giữ chữ trong giọng nói, bọn họ, như vậy chính là không chỉ một người. "Cái này tôi thật sự không biết." Người đàn ông hận không thể lập tức nhổ hết tiền ra: "Người ở trong xe vẫn luôn không hiện thân, còn là..." Vừa nói vừa chỉ vào thi thể bị Mạnh Nho Cảnh bắn trên mặt đất: "Còn là hắn nói với người trong xe "Đi thôi", tôi mới biết trong xe còn có một người, còn lại cho dù ngài có đánh chết tôi, tôi cũng không biết!" Nói xong nhắm hai mắt lại, lại là đau hôn mê bất tỉnh. "Thật là vô dụng." Đinh An thuận tay ném roi ngựa trong tay xuống đất, vết máu trên roi loang lổ khó tránh khỏi dính chút da, người phía trước vội vàng đưa khăn tay cho hắn ta để lau. Đinh An vừa lau tay vừa nói với Tôn Vân Trình: "Ông chủ Tôn sau này còn có cái gì không hỏi được, cứ tìm đến đại lao của tôi, tôi bảo đảm làm cho ăn ngay nói thật." "Không dám, không dám." Tôn Vân Trình lau mồ hôi trên trán, rõ ràng là trời đông giá rét nhưng ông ta lại chảy mồ hôi khắp lưng. "Bây giờ tôi đi báo cho Thất gia, ông chủ Tôn muốn đi cùng tôi không?" "Không cần, ngài đi làm việc là được, tôi giúp ngài thu thập chỗ này." Lông mày nhếch lên, Đinh An gật đầu rời đi: "Cũng được." Nhìn bóng dáng vội vàng mà đi của hắn ta, lúc này Tôn Vân Trinh mới ngồi liệt dưới đất, không đành lòng nhìn người đàn ông bị đánh bong da tróc thịt, trong lòng không khỏi có chút nghĩ mà sợ, nếu lúc ấy ông ta chọn Phùng Huân, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng. "Đồng mưu?" Thẩm Thất gia ăn quả quýt, nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tạ Nguyễn Ngọc: "Em gần đây từng đắc tội với ai?" Không giống như nhằm vào hắn mà là nhằm vào Tạ Nguyễn Ngọc. "Không có." Đầu Tạ Nguyễn Ngọc lắc thành trống bỏi: "Ngài cũng không phải không biết, từ khi đến Phàn Thành, em đều thu liễm lại khi làm việc, không có khả năng đắc tội với người. Nhưng mà..." Ý niệm chợt loé, Tạ Nguyễn Ngọc nói thêm: "Phu nhân từng bảo em cẩn thận một chút." "Trần thị?" Thẩm Thất gia hỏi. "Đúng vậy, nhưng lời nói của nàng ta chỉ có một nửa." Tạ Nguyễn Văn vắt hết óc cũng không hiểu nàng ta bảo mình cẩn thận cái gì. "Việc này cứ như vậy thôi." Thẩm Thất gia bỗng nhiên mở miệng, dường như sợ Tạ Nguyễn Ngọc không vui, duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Việc đã đến nước này, tiếp tục tra xét cũng vô dụng." Tạ Nguyễn Văn tự nhiên cũng biết việc này đã đến lúc dừng, hơn phân nửa là không tra ra cái gì, chỉ là Thẩm Thất gia mở miệng làm ý tưởng này của nàng càng thêm chắc chắn mà thôi, nếu hắn nói không tra thì không tra. Thuận tay nhét miếng quýt vào trong miệng Thẩm Thất gia, Tạ Nguyễn Ngọc nâng má nhìn hắn, một bộ dáng có vẻ nhu nhược đáng thương. Thẩm Bồi Viễn vuốt đầu nàng an ủi: "A Nguyễn ngoan nhất, ta bảo đảm loại chuyện này không có lần tiếp theo." "Vân Nương làm sao bây giờ?" Tạ Nguyễn Ngọc nghĩ đến thi thể ở đại sảnh thiên viện. "Mai táng đi." Thẩm Thất gia rất bình tĩnh: "Lấy danh nghĩa phu nhân." "Thất gia không đến xem?" "Hai con mắt, một cái mũi, có cái gì đẹp." Nói xong còn dựa đầu vào trên vai Tạ Nguyễn Ngọc: "Em cứ xem mà làm, không cần hỏi ta." Đôi mắt hơi hơi nheo lại, có chút mệt mỏi. "Vâng." Tạ Nguyễn Ngọc lắc lắc bờ vai của hắn: "Đi lên giường ngủ, ngủ ở đây sẽ bị lạnh." Mành bao vây giường kín mít, Tạ Nguyễn Ngọc rúc ở trong lồng ngực Thẩm Thất gia ngáp một cái, quanh người ấm áp, mí mắt bắt đầu đánh nhau, nàng tìm tư thế thoải mái an ổn nằm trong lồng ngực của Thẩm Thất gia, ngọt ngào mà ngủ, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ giống như một con mèo. Trong bóng đêm, đôi mắt nhắm chặt của Thẩm Thât gia chậm rãi mở ra, đẩy đẩy Tạ Nguyễn Ngọc, thấy nàng không có động tĩnh gì, lúc này mới khoác xiêm y, đẩy cửa ra ngoài. "Thất gia." Tiếng nói của Đinh An vang lên ở bên cạnh, sau đó là tiếng mặc quần áo sột soạt. "Cậu không cần phải ra, ta nói hai câu sẽ đi." "Ngài nói." Động tác trong phòng không dừng lại. Thẩm Thất gia thở dài, dường như đang quyết định gì, thời gian trôi đi, chờ Đinh An không nhịn được mà nghi ngờ: "Thất gia?" "Cậu chọn mấy người thân thủ tốt một chút, giúp ta nhìn Sính Đình chằm chằm." "Giang di thái?" Cửa được mở ra, Đinh An đã ăn mặc chỉnh tề. Thẩm Thất gia không muốn nghi ngờ nàng ta nhưng chuyện đến bây giờ, hắn không thể không nghi. Hắn lừa Tạ Nguyễn Ngọc, làm sao không phải lưu lại đường lui cho chính mình, lỡ như sai thì sao: "Đừng để cho nàng ta phát hiện." Dừng một chút lại nói: "Cho dù tình huống thế nào, cũng đừng để nàng ta nhìn thấy." Từ khi Thẩm Thất gia trở về, Phàn Thành lại khôi phục về bộ dáng bình tĩnh trong quá khứ, phòng cũ ở phủ đốc quân không thể ở nữa nên dứt khoát để người khác sửa chữa lại một lần. Vui mừng nhất không gì hơn Tạ Nguyễn Ngọc, nàng không thích kiến trúc cổ kính, lúc này Thẩm Thất gia không câu nệ phong cách, dứt khoát tự mình trông coi, chỉ huy công nhân dựng nên một khu nhà hai tầng kiểu Tây. Đợi đến tháng tư xuân ấm, phủ đốc quân sớm đã sửa chữa đổi mới hoàn toàn. Trong phủ chọn ngày lành, vô cùng náo nhiệt mà chúc mừng, Giang Sính Đình vì mấy ngày trước không cẩn thận rơi xuống nước bị cảm, lúc này ở trong phòng tu dưỡng không tham gia, những người còn lại đều là đầy mặt vui mừng. "Phía bên Giang di thái không có gì dị thường." Người của Đinh An theo nàng ta rất lâu, thật sự cảm thấy không có gì đáng ngờ: "Mỗi ngày nàng ấy chỉ xem sách đi dạo mà thôi." "Tiếp tục nhìn chằm chằm." "Vậy lần sau di thái có nguy hiểm..." Bọn họ cứu hay không cứu, lần trước Giang di thái rơi xuống nước, bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Thẩm Thất gia không động, nếu không phải hạ nhân kịp thời đuổi đến, Giang di thái sợ là ngay cả mạng sống cũng không còn, vừa bị bệnh đã là non nửa tháng. "Không cần xen vào." Thẩm Thất gia lắc đầu, hắn ban đầu không chú ý, sau đó dùng điểm tâm đã phát hiện, nàng ta thật sự quá yên tĩnh. Tuy Tạ Nguyễn Ngọc thông tuệ nhưng cũng có không ít khuyết điểm, ngẫu nhiên lén lăn lộn một phen Thẩm Thất gia cũng coi như không thấy, nàng thích hắn cũng có thứ mình cần, nhân tính như vậy, hắn rất tán thành. Nhưng Giang Sính Đình không giống vậy, nàng ta dường như không cần thứ gì, tiến thối có lễ, vừa không tranh sủng tranh quyền, cũng không yêu tiền yêu vật nhưng dựa vào sự hiểu biết của Thẩm Thất gia với nàng ta, nàng ta không phải là một nữ tử siêu thoát. Theo tuổi của đại soái tăng lên, Thẩm Bát gia dần dần cầm quyền, thế lực khắp nơi ngo ngoe rục rịch, Thẩm Bồi Viễn cũng bắt đầu đặt ánh mắt về phía tỉnh Vân cách đó không xa. Bên trong tỉnh Vân việc tranh đoạt quyền lợi chưa bao giờ dừng lại, lấy hai thế lực ngang nhau là phái cũ do Hà Thuận Châu cầm đầu cùng lãnh đạo Tôn Hưng Thông của phái mới, Thẩm Thất gia đương nhiên cũng không nhàn rỗi, thả một nhóm cá vào tỉnh Vân, quấy nước bên trong càng thêm đục. Đấu tranh bên trong đến giai đoạn gay cấn, đốt lửa là cháy. Hội nghị tranh chấp Phu Thủy Bảo bùng nổ, nhà ga của Hà Thuận Châu bị tập kích, biểu thị hai phái chính thức xé rách mặt nạ, sự việc lại nháo đến Bảo Ninh, Thẩm đại soái tự mình phái người đến xem. Cùng năm Thẩm Bồi Viễn cũng lấy danh nghĩa giữ gìn biên giới nên phái thân tín Trương Tuần đến giúp cho tỉnh Vân, mượn sức hai bên để trải đường cho việc thuận lợi đoạt quyền. Hà Thuận Châu là người quen cũ với Trương Tuần, huynh đệ đồng môn, gặp nhau vô cùng vui vẻ mà nói hết chuyện ở tỉnh Vân cho hắn ta. "Tôi cũng không phải không chấp nhận bọn họ, phái cũ phái mới xét cho cùng thì chúng ta đều làm việc cho đại soái." Hà Thuận Châu chụp bàn vang lên tiếng: "Nhưng tên họ Tôn kia, chính là muốn áp một đầu của tôi, lúc lão tử đánh thổ phỉ năm đó, hắn ta còn không biết đang ngốc ở đâu!" Trương Tuần mang theo nhiệm vụ đến lập tức nói theo ý của Hà Thuận Châu. Nếu đại soái nhúng tay vào việc này, cho dù là phái mới hay cũ đều nể tình mà ngừng nghỉ một trận. Nhiệm vụ lần này của Trương Tuần chính là đến đưa bậc thang cho bọn họ! Lưỡi của hắn ta như hoa sen, là người biết ăn nói, lần này cố ý dỗ hai người, thường xuyên qua lại, hai bên thật sự cũng nguyện ý cho mặt mũi. Còn về mặt mũi này là cho Thẩm Thất gia hay Thẩm đại soái cũng không quan trọng. Sự việc hạ màn, người đến lập tức thông tri cho đại soái. Bè phái ở tỉnh Vân thật sự không thể dùng, làm cho Thẩm Thất gia làm một chức vụ suông thật ra là biện pháp rất tốt, đáng tiếc Thẩm đại soái có cảnh giác với hắn, càng không có khả năng đến hắn giữ chức danh Tuần Duyệt Sử. Nghĩ tới nghĩ lui, trực tiếp phái người từ Bảo Ninh đến. "A Nguyễn cũng biết đại soái chọn ai?" Tay Thẩm Thất gia cầm cờ đen, nhanh chóng dừng trên bàn cờ. Tạ Nguyễn Ngọc bị Thẩm Thất gia giết liền ba trận, mắt thấy bàn cờ lại sắp thua, tâm tình cũng không thể coi là thật tốt, nói: "Em đến cờ vây cũng không biết bước tiếp theo Thất gia đi cái gì, sao có thể biết đại soái phái ai đến tỉnh Vân." Đây là trách hắn không nhường nàng? Thẩm Thất gia nhìn thế cục nghiêng về một bên trên bàn cờ, thầm than Tạ Nguyễn Ngọc thật sự không có thiên phú chơi cờ, hắn đã trong tối ngoài sáng nhường nàng bao nhiêu, tiểu bạch nhãn lang này lại không nhìn ra. Cờ trắng của Tạ Nguyễn Ngọc vừa ra, cờ đen của Thẩm Thất gia dừng ngay ở bên cạnh, cũng không định nhường nàng nữa, trực tiếp thống khoái nói: "A Nguyễn thua." "Không chơi, không chơi nữa." Tạ Nguyễn Ngọc đẩy bàn cờ ra, vặn người dựa vào bên cạnh Thẩm Thất gia: "Chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh." Biểu cảm nhỏ còn rất nghiêm túc, nếu trong mắt không có sự nóng nảy và ảo não khi thua thì càng tốt. Thẩm Thất gia cười ôm nàng vào trong ngực: "Đại soái phái Hồ Tiền Quý đến đây, thư nhậm chức đốc quân tỉnh Vân đã được phát xuống." "Người của Thất gia?" "Không phải." Thẩm Thất gia nhéo lòng bàn tay của Tạ Nguyễn Ngọc: "Hắn là phu quân của đại tỷ ta." "Thất gia hình như rất vừa lòng với kết quả này?" Vừa lòng chứ, hắn đương nhiên vừa lòng: "Trước Thẩm phu nhân là nguyên phối (vợ đầu tiên, vợ cả được cha mẹ chỉ hôn),vốn dĩ là con gái nhà thợ săn, sau đó đại soái kiến công lập nghiệp bà ta tự nhiên cũng tôn quý theo, chỉ tiếc không chờ bà ta thành đại soái phu nhân thì người đã rời nhân thế, chỉ để lại đại ca đại tỷ của ta." Thẩm Thất gia rất ít khi nói chuyện nhà với Tạ Nguyễn Ngọc, lúc này hiếm khi mở miệng: "Thẩm phu nhân không thích hai người bọn họ, cố tình hai người bọn họ nhát gan còn không đáng phải lo lắng, lúc này mới giống người trong suốt sống đến bây giờ." Nhưng mà nhát gan không thể hiện là không mang thù, lúc tiền phu nhân chết Viện tỷ đã hiểu chuyện, Hồ Tiền Quý cũng là tiền phu nhân định thân cho nàng ta trước khi chết, các phương diện đều rất bình thường, không gây chú ý cũng không quá kém, chỉ sợ mình đi rồi, con gái chịu tủi thân trong hôn nhân. Thẩm phủ tàng ô nạp cấu (chất chứa dơ bẩn) bên trong có rất nhiều việc không muốn người khác biết. Thẩm Thất gia cảm thấy đại soái tương đối không niệm tình nghĩa phu thê, Thẩm phu nhân độc ác âm ngoan. Hắn ta là lựa chọn tốt nhất của Viên tỷ, dù sao giữa bọn họ không oán không thù, miễn cưỡng có thể gọi chị xưng em. Huống chi Hồ Tiền Quý được điều đến tỉnh Vân, năng lực của hắn ta hữu hạn lại ở trời xa đất lạ, lỡ như có việc xảy ra Bảo Ninh cũng với không tới, có hắn giúp đỡ là tốt nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]