"Di thái! Di thái! Người ở đâu!" Trong tiếng gọi ầm ĩ của Phỉ Thúy mang theo tiếng nức nở. Tiếng của Đinh Chí nhiễm lửa giận truyền đến từ rất xa: "Một đám phế vật! Bảo các người bảo vệ di thái, người đâu? Còn không mau tìm!"
"Phỉ Thúy!" Tạ Nguyễn Ngọc mắt lạnh nhìn Mạnh Nho Cảnh hô to thành tiếng: "Ta ở đây!"
Tiếng hô truyền qua hẻm nhỏ, Phỉ Thúy vui mừng mà khóc thành tiếng: "Là tiếng của di thái!" Sau đó lại là một loạt tiếng bước chân hỗn độn, con đường bên trong hẻm nhỏ rất nhiều, lúc Phỉ Thúy tìm được Tạ Nguyễn Ngọc cả người đã sắp khóc đến tắt thở, cánh tay có máu cùng sợi tóc hỗn độn nâng lên.
"Di thái, người, người hù chết Phỉ Thúy rồi!" Phỉ Thúy nằm liệt trên mặt đất, ôm làn váy của Tạ Nguyễn Ngọc khóc thương tâm, vừa ngước mắt đã nhìn thấy người đàn ông chết cách đó không xa, ba hồn bị dọa rơi mất một hồn: "A!!! Người chết!!!"
Đinh Chí vội vàng đi qua, một chân đá văng thi thể trên mặt đất, đợi nhìn rõ mặt, hai mắt hắn ta trừng lớn, sắc bén nhìn về phía Mạnh Nho Cảnh dưới bóng tối, ngón tay lơ đãng sờ súng bên hông.
"Hắn muốn giết tôi." Tuy Tạ Nguyễn Ngọc không muốn có liên lụy gì với Mạnh Nho Cảnh nhưng nàng quá hiểu hắn ta, hắn ta có thể ném bỏ những nhãn tuyến Đinh Chí sắp xếp bên cạnh, lại cứu nàng nhất định là có chuẩn bị mà đến, vội vàng mở miệng: "Mạnh tiên sinh đã cứu tôi."
"Đa tạ tiên sinh." Bàn tay Đinh Chí xẹt qua vòng eo, giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-nguyen-ngoc/953877/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.