Màn đêm buông xuống, cửa nẻo các nhà đã sớm được đóng chặt, đi trên đường chỉ có mèo hoang chó hoang không nơi nương tựa, cùng với một người đánh kẻng. Hai người ăn mặc kiểu thư sinh đi nhanh qua đường, một người cao lớn hơn, một người nhỏ con gầy gò, người nhỏ hơn đột nhiên lảo đảo nghiêng người gần như ngã xuống, được người kia đỡ lấy, lo lắng thốt lên, "Văn nương, ngươi làm sao vậy?"
Thư sinh nhỏ con ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn mộc mạc, không trang điểm, nhưng nếu cẩn thận nhìn thì sẽ thấy "hắn" không có râu, cũng không có trái cổ, là một cô nương ăn mặc giống như nam tử.
"Liễu lang, không cần lo cho ta.", cô nương nói, "Chúng ta phải mau lên đường mới kịp."
Liễu lang sờ lên trán nàng, nói, "Nàng vẫn còn chưa hạ sốt... Văn nương, nếu như cứ tiếp tục, thân thể nàng sẽ không chịu được."
Văn nương nắm tay hắn lắc đầu, Liễu lang nhìn quanh quất một chút, nhìn thấy tấm biển hiệu "Ngọc Thiện Đường", bèn nói, "Văn nương, ta đến gõ cửa dược đường này, mua cho nàng mấy thang thuốc nhé."
Ôn nương ngăn lại, "Liễu lang, không được để cho người khác phát hiện hành tung của chúng ta..."
Liễu lang sốt suột, "Văn nương! Làm sao ta có thể ngoảnh mặt làm ngơ nàng được!"
Hắn đỡ Văn nương đến Ngọc Thiện Đường, gõ cửa bảy tám lần, trong bụng càng lúc càng gấp gáp, lại không dám để lộ ra, lực gõ tăng lên thêm một chút.
Văn nương đáp, "Liễu lang, nếu không thì chúng ta..."
Bỗng nhiên cánh cửa hé mở, chỉ nghe được, "Dược đường đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-chu-trom-tien/231352/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.