*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Tử Thư đưa Ôn Khách Hành tới sương phòng ở hậu viện, tùy ý chỉ một cái giường, "Ngươi ngủ ở đây đi."
Ôn Khách Hành đặt mớ tài sản rách nát của hắn xuống, lịch sự chắp tay hành lễ, "Ân tình của đại phu, thật khó cho kẻ hèn này..."
Lần này lời nói của hắn không còn bị Chu Tử Thư cắt đứt nữa, mà lại bị chính âm thanh truyền ra từ trong bụng mình cắt đứt.
Ôn Khách Hành cúi đầu nhìn bụng một chút, ngượng ngùng cười xòa, "Không có gì, trong bọc vải còn lại tí lương khô, ta vào giếng nước trong viện múc thêm bát nước nữa là được.
A. Chu Tử Thư gãi sau tai, nghĩ, làm sao mà y quên mất. Người phàm sẽ già, sẽ chết, sẽ bệnh, sẽ nghèo, sẽ không có chỗ ngủ, sẽ không kịp đi thi, còn sẽ đói bụng.
Ôn Khách Hành thấy y không nói gì, cũng hậm hực không mở miệng, nghiêng đầu nhìn theo ngón tay Chu Tử Thư hướng về phía chiếc giường.
Giường là loại giường thông thường, nệm lót cũng là loại thông thường, Ôn Khách Hành có hơi chần chừ, vươn tay muốn sờ chăn nệm lại thu về, muốn lau lên người trước, nhưng hắn phát hiện quần áo vải rách rưới của mình còn bẩn hơn cả tay, cho nên yên lặng buông xuôi, giấu lòng bàn tay vào trong ống tay áo, không chạm nữa.
Chu Tử Thư đã bước ra cửa, ngoắc tay với hắn, nói ngắn gọn, "Ngươi tới đây."
Chu Tử Thư không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-chu-trom-tien/231350/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.