Tôn hầu tử chạy trốn nhanh, nhưng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai sao? Không thể. Đương nhiên Niệm Tương muốn trở về cáo trạng với Chu Tử Thư cũng không có khả năng.
Ôn Khách Hành không chút thương tiếc nào xách cổ Niệm Tương trở về, hơn nữa vì phòng ngừa nàng giở trò còn điểm huyệt phong bế võ công của nàng, mang theo nàng bên mình, dù sao cũng không để Niệm Tương trở về nói với Chu Tử Thư được.
Chu Tử Thư bên kia sau khi tỉnh rượu thấy được lời nhắn Niệm Tương để lại, vốn dĩ đang đau đầu vì say rượu, nhìn thấy tờ giấy của Niệm Tương thì đầu còn đau dữ dội hơn, lỡ như tiểu cô nương kia ở trước mặt tên khốn kiếp kia nói lời gì không nên nói, anh danh một đời của y coi như......
Mà Ôn Khách Hành mang theo Niệm Tương không quá hai ngày liền hối hận. Bởi vì từng nuôi A Tương, cho nên kinh nghiệm mang theo đứa nhỏ hắn vẫn tự tin là mình có, hơn nữa Niệm Tương cũng rất phối hợp, không kén ăn cũng không khóc nháo, trừ bỏ bàn tay khiến thần tiên hay người đều phẫn nộ kia, dạy dỗ như thế nào cũng không có tiến bộ, viết chữ như chó cào không khác A Tương là bao.
Nhưng hắn lại không phải thật sự cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, sao có thể luôn đem theo Niệm Tương bên người thời thời khắc khắc được, vốn dĩ muốn đưa Niệm Tương về cho Chu Tử Thư, chỉ là trước đó hắn đã trộm ghé qua khách điếm Chu Tử Thư ở, phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-chu-dong-nhan-mot-nha-bon-nguoi-hanh-phuc/1163754/chuong-20.html