Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi khiến cậu có hơi giật mình.
Vào ngày mà cậu và bà đang chìm trong sự đau khổ tuyệt vọng khi chứng kiến cái chết của ba mẹ. Lúc đang đứng dưới trời tuyết lạnh buốt ở nghĩa trang, nhìn di ảnh của ba mẹ trên bia mộ mà cậu chạnh lòng.
Đột ngột có một đứa nhóc trạc tuổi cậu từ đâu chạy ra đụng phải khiến cậu ngã mạnh xuống đất.
"Mặc Mặc..." Bà cậu lo lắng bước tới xem tình trạng của cậu.
"Đứa nào đứng đây cản lối tao vậy?" Đứa nhóc vừa đụng phải cậu cũng theo quán tính ngã xuống, vừa lồm cồm bò dậy vừa mắng chửi.
"Bà ơi... Đau..." Cái má phúng phình trắng nộn đỏ ửng lên vì lạnh, lại thêm mấy vết trầy trên đầu gối khiến cho nhóc Sơ Mặc bĩu bĩu môi mếu máo, hai mắt ngấn nước nhìn bà.
"Không sao không sao... Mặc Mặc ngoan, bà thổi một chút sẽ không đau" Bà lo lắng phủi tuyết và bùn đất bám trên quần áo đi cho cậu, lại kéo vạt áo lau vết trầy xước trên đầu gối cho cậu.
"Cái đồ mít ướt nhà mày... Đau chết mày đi ai bảo cản đường cản lối tao" Đứa nhóc kia vẫn ngạo mạn mắng chửi cậu, nhìn thấy cậu khóc thút thít thì liền khó chịu.
"Thằng nhóc kia... Cháu nói vậy là có ý gì..." Bà vừa lo lắng cho cậu vừa tức giận mắng đứa nhóc kia.
"Tôi nói không đúng sao hả bà già, là thằng đó đứng ở đây cản lối tôi... Tôi mắng nó là đúng rồi" Đứa nhóc không vì bà là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-thuy-tinh/2594489/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.