Người ra đón họ là Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên nói với Bạch Vũ vài câu, lại thấy vẻ mặt tái nhợt thiếu tự nhiên của cậu thì cũng hiểu được phần nào, không trêu ghẹo đùa cợt gì.
Vào trong căn hộ ấy, cậu khá ngạc nhiên khi nhận ra nơi này bình thường tới kì lạ… Còn đang ngơ ngác nhìn ngó xung quanh thì một người đàn ông xuất hiện trước mặt cậu và anh, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
“A Vũ.” Bạch Hàn lên tiếng trước, không còn cái vẻ mặt hèn hạ và biến thái lúc trước, ông ta bây giờ tuy vẫn phong độ lịch lãm nhưng đã điềm đạm trầm lắng hơn.
“Bà ấy đâu.” Bạch Vũ kéo cậu vào lòng, không cho cậu đối mặt với người đàn ông này, lãnh đạm hỏi.
“Mẹ của con ở trong phòng.” Bạch Hàn vừa thất vọng vừa hối hận nhìn Bạch Vũ, ông không muốn bản thân chọc tức con trai mình nên cũng chậm rãi đáp lời, không dám nhìn thẳng mặt anh.
“Đi nào.” Bạch Vũ ghé tai cậu nhẹ giọng động viên rồi vừa ôm cậu vừa đi theo hướng Bạch Hàn chỉ.
Bạch Xuyên gõ nhẹ của phòng mấy tiếng.
“Vào đi.” Tiếng của người trong phòng đáp lại.
Tất cả bước vào trong phòng, đối mặt với người vừa là ruột thịt máu mủ lại vừa như không thân không thiết, họ im lặng.
“Chuyện mà A Xuyên nói, là thật sao?” Cuối cùng người phá tan bầu không khí im lặng ấy là Bạch Vũ.
“Là… Thật!” Phương Yến ngồi dựa người vào cạnh giường, nhìn con trai của mình kẽ gật đầu một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-thuy-tinh/2594424/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.