Chương trước
Chương sau
Trở về từ căn nhà đó, tinh thần cậu vừa mệt mỏi vừa căng thẳng thấy rõ, cậu ngồi bên cạnh Bạch Vũ trong thư phòng cố gắng chuyển dời sự chú ý vào thứ mà Bạch Vũ bắt cậu phải xem, “Vấn đề cần lưu ý khi mang thai của omega”.

“Anh… Ba Bạch… Em thèm đồ ngọt…” Cậu nhìn một đám chữ cứ như đang nhảy múa trước mắt mình, dứt khoát đặt văn kiện đó xuống, xoay người sang bên cạnh để bắt đầu làm nũng với chồng.

“Lúc mới về đã cho em ăn kẹo ngọt rồi, hiện tại không nên ăn nữa, không tốt.” Bạch Vũ vẫn miệt mài với bàn phím máy tính, đến mắt cũng không hề nhìn sang cậu.

“Vậy em muốn ăn hoa quả… Muốn ăn một cái gì đó… Chồng à!” Cậu cảm thấy trong lòng như có như không một nỗi bứt rứt khóc chịu, cả người không chịu ngồi yên, cánh tay nhỏ nhắn kéo kéo áo Bạch Vũ.

Bạch Vũ rất tường tận tâm tư của omega nhỏ này, chỉ cần có thể một mình cậu liền một mình không bao giờ làm phiền đến anh lúc đang làm việc. Nhưng đó là cậu của trước kia, còn hiện tại không phải một mà là hai người đang dựa dẫm, bám dính lấy anh. Tâm trạng của cậu chính là thứ anh cần lưu tâm nhất vào lúc này.

Bạch Vũ đặt laptop sang một bên, quay hẳn người về phía cậu, nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, giọng trầm thấp đầy dịu dàng “Có phải vẫn còn lo lắng không? Mau nói cho chồng biết, bây giờ em cảm thấy như thế nào?”

“Em không biết, nhưng mà… rất khó chịu, em không đói nhưng rất muốn ăn một cái gì đó…” Cậu thấy anh quay lại nhìn mình, cũng không cần phải giấu diếm đi cảm xúc trong lòng, cánh tay ôm lấy cổ anh buồn bực trả lời.

“Có phải là từ nơi đó về, em vẫn còn thấy căng thẳng?” Bạch Vũ vỗ vỗ nhẹ vào lưng cậu, giọng rất nhẫn nại.

“Ừm… Em biết là bà ấy đã thấy rất có lỗi, cũng đã thành tâm mà xin lỗi em như vậy… Nhưng em không dám… tha thứ cho bà ấy…” Cậu đưa bàn tay nhỏ lên, chạm vào má và xương cằm tinh xảo đẹp đẽ của Bạch Vũ, ánh mắt trong veo ánh nước.

“Không cần phải tha thứ. Nếu em cứ miễn cưỡng mình phải làm gì thì việc đó sẽ chỉ khiến em thêm căng thẳng, thêm mệt mỏi thôi. Thả lỏng trạng thái của em ra một chút, hít thở sâu sẽ đỡ căng thẳng hơn đấy.” Bạch Vũ thực giống như một cô bảo mẫu cùng cậu ngồi ở bàn làm việc tập hít thở đều đặn.

Sau một lúc luyện tập như vậy, cậu thực sự đã khá hơn rất nhiều. Nhưng mà… em bé vẫn không muốn để Bạch Vũ làm việc, ngồi bên cạnh vừa xem phim hoạt hình đến mức cả người nghiêng ngả vì buồn cười vừa vật lộn với đĩa hoa quả được dì Chúc chuẩn bị cho.

“Em có biết bản thân rất là lộn xộn không hả?” Bạch Vũ ngồi làm việc trong trạng thái không mấy tập trung. Omega bên cạnh chóp chép cái miệng nhỏ để nhai hoa quả, cả cơ thể mềm mại dựa sát anh, lại còn mặc đồ ngắn rất mát mẻ, mùi pheromone dịu nhẹ ngọt ngào có đôi lúc cũng sẽ xuất hiện mà kéo sự chú ý của anh đi mất tiêu. Kết quả là anh không thể làm việc được, lần nữa quay sang với cậu, dùng tay gõ nhẹ vào chóp mũi cậu mắng yêu.

“Ba Bạch… Anh có muốn ăn không?” Cậu cầm nĩa xiên lấy một miếng táo giòn đưa ra trước mặt Bạch Vũ, miệng cười tươi tinh nghịch.

Bạch Vũ nhìn gương mặt khả ái của người đối diện, lại chuyển hướng xuống xương cánh bướm quyến rũ tinh xảo, cuối cùng là cái bụng mềm mại hơi nhô ra khỏi áo và cặp chân dài trắng nõn kia. Cảnh xuân trước mắt, lòng người râm ran. Anh thấp giọng, ánh mắt lộ ra một tia dục vọng đang nhen nhóm “Muốn!”

“…” Cậu thấy vậy thì lại cười ngây ngô đút miếng táo cho anh, không mảy may phát hiện ra sự khác lạ của người kia.

Bạch Vũ nhai miếng táo trong miệng, nhịn lại cảm giác đói khát trong tâm can, hai cánh tay hữu lực ôm eo rồi kéo cậu lại gần, ghé vào tai cậu quyến rũ cậu bằng giọng điệu trầm thấp thành thục “Nếu không phải có thằng nhóc này cản trở thì người bị ăn là em đó.”

Lời trêu đùa không có ác ý, hoàn toàn chỉ có tình ái và thân mật làm cho em bé hay ngại ngùng như cậu chui rúc vào ngực anh vì xấu hổ.

Cậu không chỉ hai má nóng lên mà còn cảm thấy toàn thân cũng hơi nóng, phía sau cũng toát mồ hôi. Quả nhiên một khi alpha ra sức chiếm hữu, omega sẽ không thể chống lại.

Vốn tưởng là còn căng thẳng, cậu không còn quá bám dính vào Bạch Vũ nữa, ngồi ngoan ngoãn xem phim.

Sau khi bổ sung tinh thần tích cực và cả nạp năng lượng đầy đủ thì cậu đã hoàn toàn thoát khỏi căng thẳng và sợ sệt. Bạch Vũ cũng không còn bị quấy rầy lúc làm việc nữa, anh để cậu ngồi một bên xem phim, bản thân vừa làm việc vừa quan sát cậu.

Sau tám giờ tối, thời gian tắm gội và nghỉ ngơi của cậu, Bạch Vũ vừa làm việc vừa đều đặn sắp xếp thời gian biểu cho cậu. Là một người rất tùy hứng, cũng đã quen được anh nuông chiều nên nhiều lúc cậu phản đối gay gắt chuyện này. Nhưng… “phản đối vô hiệu”, Bạch Vũ nói.

Cậu tắm xong liền thoải mái nằm trên chiếc giường vừa rộng vừa êm ái, ánh mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà, đột nhiên lại nhớ tới mẹ Bạch Vũ. Cậu nhăn mặt, lắc đầu xua đi suy nghĩ ấy, lại cảm thấy trong người có chút bất thường.

Cậu mặc bộ đồ ngủ hình vịt vàng đáng yêu, quần đùi ngắn, còn áo thì rộng rãi và mát mẻ, nhưng tay không ngừng nóng lên, toàn thân cũng nóng. Trong không khí lưu lại quá ít mùi Alpha làm cho cậu sinh ra cảm giác không hài lòng. Cậu lật đật ngồi dậy, tìm kiếm bóng dáng alpha của cậu.

Bạch Vũ đang tắm.

Cậu dán tai vào cửa phòng tắm, có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên trong.

Trên cửa có đèn thủy tinh, chỉ nhìn thấy ánh đèn sáng lên, không thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Cậu tựa vào cửa chờ đợi, nghe tiếng nước, đầu óc hỗn loạn, không biết sao cậu lại nghĩ đến lúc phát tình người này hung mãnh siết chặt cánh tay cậu.

Bạch Vũ ở trong phòng tắm vẫn không biết gì cả. Tốc độ tắm không chậm, lúc anh mở của đi ra, cậu ở bên ngoài hai chân đã mềm nhũn, lảo đảo ngã vào trong ngực anh.

Bạch Vũ mới tắm xong, tóc tai vẫn ẩm ướt, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là hơi nước, hơn nữa anh chỉ mặc áo tắm lỏng, lộ ra hơn nửa lồng ngực rắn chắc, pheromone phát tán ra không hề che giấu chút nào, vô cùng gợi cảm.

Người cậu rất nóng, cậu vùi đầu vào trong lòng Bạch Vũ, hít sâu mùi vị đăng đắng lại mát mẻ quen thuộc của anh, cảm thấy toàn thân phút chốc vô cùng thoải mái, sau đó lại bất mãn.

“Anh… Em khó chịu…” Cậu cúi thấp đầu, giọng nhỏ như mèo kêu, ngay cả chính cậu cũng không biết giọng mình lại mềm ngọt như vậy.

Bạch Vũ vừa mới tắm xong, còn là Alpha, rất mẫn cảm, đối diện với omega mà mình yêu thương nhất đang bắt đầu phát nhiệt anh kiềm chế bản thân ôm lấy cậu quay về giường.

Omega đang mang thai không có kì phát tình nhưng sẽ có phát nhiệt, khi đó chỉ cần alpha hôn hoặc cắn tuyến thể, dựa vào việc đó để rót pheromone giúp giảm bớt.

Bạch Vũ cúi người đè chặt hai tay cậu mà hôn môi.

Thiên tính của omega làm cậu cả cơ thể mềm nhũn vô lực, chỉ mơ màng yếu ớt mà đáp lại.

Hôn môi xong, Bạch Vũ xoay người cậu kiểm tra tuyến thể. Làn da đỏ ửng mềm mại đang hơi nhô lên một chút, dấu vết tạm thời kia cũng không còn nữa.

Cả người cậu vẫn còn rất nóng, sắc mặt ửng hồng, da trên cổ và trước ngực cũng đặc biệt đỏ lên, thoạt nhìn rất khó chịu. Hôn môi không thể giải quyết vấn đề phát nhiệt, chỉ có thể cắn tuyến thể để giảm bớt. Rất may dấu vết lúc trước đã lành hẳn nếu không cảm giác sẽ rất đau.

Bạch Vũ cúi đầu nhìn cậu, hơi thở hai người đan xen “Em phát nhiệt rồi… Cần phải đánh dấu tạm thời…”

Ánh mắt cậu phút chốc tan rã như không có tiêu cự “Mau lên…”

“Mau lên cái gì?” Bạch Vũ nhìn vào đôi mắt cậu.

“Cắn em đi…” Giọng cậu nhỏ nhưng rõ ràng, cả cơ thể nằm gọn dưới thân alpha không ngừng vặn vẹo.

Bạch Vũ khép hờ mắt hôn sợi tóc cậu, từ trán đến giữa chân mày, khóe mắt đến sống mũi, đôi môi đến tai, cẩn thận tỉ mỉ, để lộ ra sự vui vẻ và trân trọng.

Tiếp cận tuyến thể mềm mại phía sau gáy cậu, Bạch Vũ để răng nhọn cọ xát một chút vào làn da mẫn cảm, không ngoài dự đoán cả cơ thể cậu bị trêu đùa đến run rẩy.

Bạch Vũ lần nữa để lại dấu vết trên cổ cậu, sâu chặt lại rướm máu, dịu dàng vỗ về cơn phát nhiệt của cậu bằng pheromone alpha của mình.

Nhìn lại khuôn mặt cậu đã có chút tỉnh táo, Bạch Vũ cũng bớt căng thẳng.

Nước mắt lấp lánh làm khóe mi ươn ướt, ánh mắt lưu ly vụn vỡ mơ màng nhìn Bạch Vũ, cậu khẽ nỉ non “Ba Bạch… Trên người em có pheromone của anh rồi nè…”

Ánh mắt ấy nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ khiến cho anh có cảm giác trong mắt cậu chỉ có mình anh, trong lòng cậu anh là cả thế giới, như có ma lực hấp dẫn.

Cậu hơi động đậy, cơ thể đã bớt nóng, cũng không còn khó chịu nữa. Cậu ôm lấy cổ anh giọng điệu vui vẻ thì thầm “Cảm ơn anh nha, ba Bạch.”

“Ngủ một chút đi, anh sấy tóc đã.” Bạch Vũ mải miết lo lắng cho cậu, không để ý nước trên tóc đã nhỏ xuống áo và gối cậu ướt một mảng nhỏ. Anh xoa xoa lớp tóc mái rối tung của cậu, dịu dàng lên tiếng.

“Em muốn ngủ cùng anh… Em sẽ đợi.” Cậu cười tươi, gò má hai bên ửng lên xinh đẹp đáng yêu.

“Đừng bướng…” Bạch Vũ biết thế nào cậu cũng sẽ nói vậy nên rời khỏi giường.

“Em không bướng, có anh bên cạnh em sẽ yên tâm hơn.” Cậu nằm trong chăn sung sướng mà nhõng nhẽo.

Cậu hé mắt theo dõi từng hành động của alpha nhà mình, khóe môi không kiềm chế được cứ cong lên không ngừng. “Anh… Trước đây em đã từng nghĩ, tại sao ông trời cứ đối xử bất công với em, không cho em được một gia đình trọn vẹn, một tuổi thơ đẹp đẽ… Giờ thì em hiểu lý do rồi…”

“Vậy lý do là gì?” Bạch Vũ nghe cậu nói vậy, động tác sấy tóc vẫn không dừng nhưng lại tò mò hỏi cậu.

“Thì để em có thể gặp được anh á! Em không thể ngờ được rằng mình sẽ có được một ông chồng tài giỏi còn đẹp trai như vậy nha, không hiểu sao em thấy mãn nguyện lắm…” Cậu không giấu diếm đi sự tự hào nơi đáy mắt, ánh mắt trong veo lấp lánh nhìn Bạch Vũ đầy thích thú.

Bạch Vũ cất máy sấy tóc vào lại trong ngăn tủ, tắt đèn rồi bò lên giường, nằm bên cạnh cậu, đưa bàn tay to lớn kéo cậu lại gần rồi ôm lấy.

“… Nhột…” Cậu bị bàn tay anh trêu ghẹo thì vặn vẹo tránh né, còn bật cười khúc khích.

“Tự hào về anh lắm phải không?” Bạch Vũ ôm cậu thân mật, giọng trầm ấm dịu dàng.

“Ừm, sao lại có người đẹp trai đến như vậy chứ, còn rất tốt với em nữa…” Cậu vẫn giữ nguyên nụ cười, hai tay lại làm càn mà vò mái tóc còn chưa khô hết của anh, lại xoa xoa má anh, động tác trêu ghẹo này thành công làm Bạch Vũ khó chịu.

“Vậy em có từng nghĩ em phải đáng yêu tới mức nào, ngoan ngoãn và tốt bụng tới mức nào thì anh mới yêu em như vậy chưa? Thêm nữa… Em lại còn đang mang trong mình thằng nhóc có cùng huyết thống với anh nữa.” Nghe thấy cậu nói những lời ngọt ngào ấy, trái tim Bạch Vũ thổn thức không ngừng, anh vốn là người không giỏi nói lời ngọt ngào. Mỗi khi muốn người khác hiểu được ý tứ tình cảm của mình, anh đều phải suy nghĩ khá lâu, dùng những ngôn từ xuất sắc nhất để biểu đạt. Vậy mà cậu ấy chỉ có mấy lời đơn giản như vậy, kèm theo một chút chân thành, một chút thấu hiểu, một chút tự hào đã khiến cho Bạch Vũ chịu sát thương chí mạng, không thể nhầm lẫn mà càng yêu cậu nhiều hơn.

Trong mối quan hệ lần này, người được yêu nhiều hơn chính là người thua cuộc. Bạch Vũ đã thua rồi, anh không thể vứt bỏ như những lần trước được nữa rồi.

Cậu cầm lấy bàn tay của Bạch Vũ nhẹ nhàng đặt lên cơ bụng mềm mại đang nhô lên trong lớp áo. Cả hai cùng nhau cảm nhận được kết tinh tình yêu giữa hai người, nó thực sự đã tồn tại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.