Cho dù là đối người hầu, cũng luôn là vẻ mặt ôn hoà.
Chính là như thế thiện lương nhường nhịn, có thể ở Lục gia bị rất nhiều ủy khuất.
Đời này, có nàng che chở, nhất định sẽ không lặp lại bi kịch trước kia.
Lục Thiền đem Mộ Cẩn đưa đến cửa tiệm bánh ngọt.
Nàng đem xe đậu xong, liếc mắt ra bên ngoài một cái, tức khắc nhìn đến Diệp Nhàn cùng Nhan Trúc đứng ở cửa tiệm.
Tựa hồ vẫn luôn đang đợi các nàng.
Hoặc là nói, đang đợi Mộ Cẩn trở về.
“Thiền tỷ tỷ, cảm ơn chị đưa em trở về.” Mộ Cẩn cởi bỏ đai an toàn, ngọt ngào cười.
“Không cần khách khí.” Lục Thiền nhẹ nhàng gật đầu, mở cửa xe.
Nhìn Mộ Cẩn xuống xe, nàng cũng xuống xe theo ở phía sau.
Đi đến trước mặt hai người, Lục Thiền gật đầu, lễ phép chào hỏi “Nhan a di.”
Nhan Trúc khẽ gật đầu, trong mắt lo lắng vẫn luôn dừng ở trên người Mộ Cẩn.
“Mẹ, con đã trở về.” Mộ Cẩn vui vẻ cười, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Trúc, nghịch ngợm chớp mắt “Thời gian này, không tính trễ đi.”
“Mới 8 giờ mà thôi, ta còn tưởng rằng các ngươi 10 giờ mới trở về đó.” Diệp Nhàn cười giành trước trả lời.
Nhan Trúc có vài phần bất đắc dĩ, nhìn Lục Thiền liếc mắt một cái, gật gật đầu, thấp giọng nói “Phiền toái Lục tiểu thư.”
Lục Thiền trong lòng căng thẳng, sắc mặt không thay đổi đáp lại “Nhan a di không cần khách khí.”
“Hiện tại thời điểm cũng không còn sớm, hai người sớm một chút trở về đi, trên đường cẩn thận.” Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-nang-la-tieu-nguoi-cam/911524/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.