Mặc dù từ sau khi đến thế giới này, ngoại trừ tiếp xúc ngắn ngủi với Omega tên Mallow trên tàu Elibiz, Tước Thu không có cơ hội giao lưu sâu với nhiều Omega hơn, cũng chưa từng được chung sống với bọn họ bao giờ, nhưng dường như cậu đã hiểu được tại sao những Alpha và Beta nói rằng Omega luôn ghét bọn họ và tư thái luôn cao ngạo kiêu căng. 
“Có ai thích người ép buộc mình bao giờ.” Tước Thu nói, “Các cậu đối xử tốt với bọn họ… với chúng tôi, rốt cuộc là đãi ngộ tốt không cần báo đáp hay khoác danh nghĩa đãi ngộ tốt nhưng kỳ thực chỉ là một kiểu bồi thường khác.” 
Sở dĩ Tước Thu nói được một nửa rồi sửa lại từ “bọn họ” thành “chúng tôi” là vì vừa rồi bác sĩ trường học đã tính cậu vào trong số hai mươi bảy học sinh Omega trong trường. Cũng chính vào khoảnh khắc ấy, cậu mới chợt nhận ra rằng, dẫu cho bản thân mình có chấp nhận hay không thì người của thế giới này cũng coi cậu như một thành viên của Omega rồi… 
Nói cách khác, coi cậu và những Omega khác giống như một nguồn tài nguyên quý giá. Chỉ cần vẫn còn ở trong xã hội cấu thành bởi đế quốc khổng lồ này ngày nào, thì ngày ấy cậu vẫn chẳng khác gì với những Omega khác. Có lẽ không bao lâu nữa, cậu cũng sẽ bị mang ra “sử dụng”. 
Cho dù cậu nói bản thân là Omega khiếm khuyết không mang gen thực vật hệ chữa trị và cũng không thể giải phóng pheromone, thì vẫn sẽ bị yêu cầu làm việc thôi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-hoa-hong-duy-nhat-cua-vu-tru/3088667/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.