Cậu đã nghĩ đến nhiều điều Phong Dã sẽ nói, chỉ duy điều này là không ngờ đến.
Đã biết cậu chỉ đang mặc một thứ còn bảo bây giờ gọi video, nguyên nhân sau nó không nói cũng biết.
Cậu nhanh chóng thay xong quần áo.
Mùi hoa oải hương trên vải cho cậu cảm giác cực kỳ an toàn.
Cảm giác khô nóng trên mặt vẫn không giảm, điện thoại lại rung hai ba lần, Lạc Uẩn không dám nhìn thử Phong Dã lại nhắn cái gì.
Đúng thật là...gan càng ngày càng lớn...
Tuy cậu đã biết đầu Phong Dã nghĩ toàn phế liệu thôi.
Nắm lấy chăn che mình lại, Lạc Uẩn trốn ở trong để bình ổn cảm xúc thẹn thùng này. Cậu cắn môi dưới, từ từ sờ điện thoại, mở lên nhìn.
Phong Dã còn nhắn lại cho cậu vài ba cái biểu tượng chó con đáng yêu nữa.
Câu từ vẫn là: Tôi sai rồi ~ cậu đừng giận mà ~
Hai cái ký hiệu uốn sóng cong đến mức **, Lạc Uẩn cầm lòng không đặng mà nhớ đến hình ảnh Phong Dã nháo nháo dính dính nói câu này.
Sau cổ nhanh chóng nóng lên, cậu mím môi gõ chữ: [ lần sau cậu còn dám nói nữa không? ]
Đối phương như đang đợi tin nhắn của cậu, khung chat nhanh chóng hiện lên dòng chữ đang nhập....
Phong Dã: [..... Tôi không muốn gạt cậu mà]
Lạc Uẩn: “!”
Cậu trợn tròn mắt, tốc độ gõ chữ tăng lên, ngón tay trắng nõn như chỉ còn lại dư ảnh: [ không được nói câu này nữa ]
Phong Dã: [ hức, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-han-thich-biet-thuat-doc-tam/2075475/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.