Nhất thời Lạc Uẩn vô ngữ.
Âm thanh ồn ào bên tai như không nghe thấy nữa, chỉ nhớ rõ đôi mắt đen sáng ngời của Phong Dã.
Phạm quy quá mà.
Cậu mím môi, tim đập thình thịch như một chú nai con lạc đường. Cảm giác này mười mấy năm qua cậu chưa bao giờ trải nghiệm.
Cậu biết nhiều kiểu quan hệ yêu đương qua miêu tả của những cuốn sách, những trừu tượng trước kia giờ hóa thành cụ thể.
Khóe môi bị hôn vẫn còn nóng, tựa như một ngọn lửa cháy bỏng bị gợi lên vậy.
Lạc Uẩn cảm thấy mình sắp trở thành những trường hợp điển hình bị chủ nhiệm Lý bắt.
Còn là trường hợp phải đọc bản kiểm điểm dưới cột cờ.
“Câu này...cậu thấy ở đâu vậy?” Lạc Uẩn đỏ tai hỏi, “Cũng biết một chút nhỉ.”
Phong Dã nghe xong chưa kịp vui đã nghe thấy Lạc Uẩn nói tiếp: “Nói thế nên điểm văn mới như vậy à.”
“......”
May mà đoạn thời gian mờ ám này làm Lạc Uẩn lúng túng không kéo dài lâu, họ đứng trên khán đài, ở chỗ cao nên Tô Nùng và Thượng Quan Nghị nhìn thấy.
Không biết nụ hôn vừa rồi có bị họ nhìn thấy không nữa.
......
Mấy người vốn muốn ăn khuya, nhưng muộn quá nên đành thôi.
Cách cửa công viên không xa, Tô Nùng và Thượng Quan Nghị ngồi lên xe gọi đến.
Nhìn bóng dáng họ rời đi. Phong Dã nói: “Tôi đưa cậu về nhé?”
“Không cần đâu, xe đến ngay rồi. Trễ lắm rồi, tôi tự về được mà.” Lạc Uẩn vuốt màn hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-han-thich-biet-thuat-doc-tam/2075474/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.