Lê Gia Bảo thật sự không hiểu, sống hai mươi mấy năm trên đời cậu chưa từng làm một chuyện xấu xa nào nhưng tại sao ông trời lại đối xử với cậu tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ cái giá khi yêu sai người lớn đến mức này sao? Bây giờ cậu hối hận rồi, thật sự quá hối hận rồi.
Lê Gia Bảo chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, một chất lỏng chảy dài từ trán xuống mí mắt che mờ tầm nhìn của cậu. Ý nghĩ duy nhất trước khi Lê Gia Bảo ngất đi chính là thật may mắn khi không mang bé Đậu về nơi địa ngục này, con của cậu… sẽ sống thật bình an hạnh phúc.
Lâm Tử Kỳ bị cậu đẩy ngã được Linda đỡ dậy, cô ta tức giận giật lấy cây gậy trong tay một người hầu sau đó vung lên.
“Chết đi tiện nhân… Á!”
Đột nhiên một cái ghế từ ngoài cửa đập mạnh vào trước ngực của Lâm Tử Kỳ khiến cô ta văng xa một đoạn nhỏ rồi bất tỉnh nhân sự.
Khi mọi người trong phòng chưa kịp hoàn hồn thì một nhóm cảnh sát đã xông vào phòng khống chế hết đám người hầu và cả Lâm Tử Kỳ, bà Ánh thấy thế vội la lên:
“Các cậu làm gì vậy? Có biết nơi này là dinh thự của thiếu tướng không?”
Tuy nhiên không ai trả lời bà ta mà chỉ áp giải từng người ra khỏi phòng, đám người hầu la hét cầu cứu bà ta nhưng đều không có tác dụng.
Bà Ánh thấy nhóm cảnh sát quá đông, trên người lại có vũ khí nên không dám hó hé, bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-thieu-tuong-lai-om-con-bo-tron-roi/2644761/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.