Mặc dù không quá tình nguyện nhưng Dạ Phong vẫn không thể không cho Lâm Tử Sâm vào, anh ta xoay người lại đi tới ngồi bên cạnh giường của Lê Gia Bảo, nhìn vết bầm xanh tím trên mặt và cổ thiếu niên mà lòng đau như cắt, nhịn không được giơ tay vuốt ve gò má của cậu.
“Em đau nhiều lắm không?”
Nghe thấy giọng nói thân thuộc chứa đầy sự quan tâm của Dạ Phong, hốc mắt Lê Gia Bảo đỏ lên, nước mắt trực trào sắp rơi xuống, cậu muốn nói không đau nhưng cuối cùng vẫn thốt ra lời trong lòng:
“Đau lắm.”
Dạ Phong đau lòng lau đi nước mắt trên mặt cậu, mà ở bên cạnh, Lâm Tử Sâm nhìn hai người thân mật biểu cảm lập tức trở nên vô cùng âm u, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Tuy nhiên rốt cuộc anh lại không xông tới tách hai người ra mà vẫn đứng đó nhìn chằm chằm Lê Gia Bảo.
“Gia Bảo…” Lâm Tử Sâm khẽ gọi.
Lê Gia Bảo ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm xúc thất vọng xen lẫn phẫn hận trong mắt cậu khiến anh cực kỳ khó chịu.
“Cha và anh Phong ra ngoài một chút đi, con muốn nói chuyện riêng với ngài thiếu tướng.” Lê Gia Bảo mở miệng.
Dạ Phong định nói gì đó nhưng ông Hữu đã khẽ lắc đầu, anh ta cũng không tiện nói gì thêm bèn cùng ông ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Lê Gia Bảo và Lâm Tử Sâm, vì để cứu vãn, anh mở miệng nói trước:
“Tôi đã đưa những người hầu tham gia vào vụ đánh em vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-thieu-tuong-lai-om-con-bo-tron-roi/2644757/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.