Lê Gia Bảo đọc xong những tin tức này thì đầu lông mày nhíu lại thật sâu, Kyo vội nói:
- Hay là chúng ta đăng bài thanh minh đi\, với sức ảnh hưởng của thiếu tướng\, dân chúng nhất định sẽ đứng về phía chúng ta.
Lê Gia Bảo lắc đầu, làm vậy không khác gì đâm đầu vào chỗ chết, họ nể trọng Lâm Tử Sâm vì anh là anh hùng trong lòng họ, còn cậu chỉ là vợ của anh mà thôi, danh vọng gì đó đều không bằng một phần mười của anh.
Mặc kệ họ có tin cậu không cướp thành quả của người khác hay không thì cậu đã mang danh cậy thế hiếp người trước rồi.
Huống hồ tai tiếng liên quan đến sở hữu trí tuệ không dễ thanh minh, omega kia cũng không chỉ đích danh người lấy cắp thành quả của mình là cậu, nếu cậu lên tiếng chẳng khác nào có tật rục rịch?
Hừ, người đứng sau vụ này cũng thật thâm độc, muốn cậu đeo danh ăn cắp cả đời sao? Cứ đợi xem.
- Không cần phải làm vậy\, cứ để chuyện này càng lớn càng tốt.
Kyo nghe vậy ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao? Nếu anh không mau giải quyết thì những sản phẩm sau này của anh đều sẽ không được thừa nhận đấy.
Nhưng ý Lê Gia Bảo đã quyết, cậu ta cũng không thể làm gì khác hơn, chú Cương bên cạnh khuyên:
- Boss Bảo nói thế nào thì làm thế đó đi\, cậu ấy tự có suy tính riêng của mình\, chúng ta phải tin tưởng cậu ấy.
Nghe xong Kyo mới chịu thở ra, cậu ta quá lo lắng cho Lê Gia Bảo nên khó tránh sốt ruột, hơn nữa lần này không có Dạ Phong bên cạnh giúp đỡ, cậu ta sợ cậu sẽ không chống đỡ được.
Quả nhiên bởi vì Lê Gia Bảo im lặng nên càng chứng thực lời suy đoán của dân chúng về người ăn cắp thành quả của omega nữ kia, trên mạng bàn tán vô cùng sôi nổi.
“Chẳng lẽ là thật sao? Tôi vừa mới hâm mộ phu nhân thiếu tướng tài giỏi, hiện tại tự vả mặt mình luôn, đau quá đi.”
“Hừ, ban đầu chúng ta ghét cậu ta cũng không phải không có nguyên nhân, thân phận thấp đã đành bây giờ còn ngang ngược cướp đồ của người khác.”
“Mọi người nói thiếu tướng sẽ xử lý chuyện này ra sao?”
“Còn sao nữa, thiếu tướng là người công tư phân minh, nếu vợ mình có tội ngài ấy sẽ là người đầu tiên trừng trị cậu ta.”
“Chuyện chưa ngã ngũ, mọi người đừng quá nặng lời với Gia Bảo.”
“Cậu ấy xinh đẹp tốt bụng, chắc chắn không làm ra chuyện đó đâu.”
“Im mẹ đi, các người có nghĩ cho cảm giác của cô gái bị ăn cắp kia không mà dám lên tiếng ủng hộ kẻ cướp đồ người khác?”
“Não là thứ tốt, nếu không dùng sẽ bị teo lại đấy.”
“Sinh ra loại bênh vực kẻ cắp thật đau háng, biết trước sẽ như vậy tôi đã tìm tới nhà của mấy người này bảo ba mẹ họ triệt sản rồi.”
Trên mạng có người bênh vực Lê Gia Bảo nhưng cũng chỉ là số ít hiếm hoi, đã vậy vừa mới lên tiếng đã bị mắng cho máu chó văng đầy đầu, sau cùng đành ngậm miệng khóa tài khoản không xuất hiện nữa.
Lâm Tử Sâm đọc những bình luận chửi mắng Lê Gia Bảo thì cực kỳ tức giận, cậu có tài năng hay không anh là người biết rõ, bởi vì anh tận mắt chứng kiến cậu điều chế hương liệu tập trung đến cỡ nào, thậm chí vì để kịp tiến độ tung ra thị trường có khi suốt hai đêm liền cậu không chợp mắt.
Vậy mà bây giờ mấy người này ngang nhiên phủi sạch công sức của vợ anh sao?
Lâm Tử Sâm nổi cơn thịnh nộ nhấc điện thoại lên định gọi cho bên cục thị trường lên tiếng đính chính, thế nhưng chưa kịp gọi thì Lê Gia Bảo đã tìm đến chỗ của anh.
Nhìn thấy cậu, anh lập tức tiến tới ôm cậu vào lòng an ủi:
- Không sao\, anh sẽ cho người đính chính giúp em\, sẽ không để công sức của em bị người ta giẫm đạp đâu.
Lê Gia Bảo vốn chưa hoàn hồn vì bị Lâm Tử Sâm ôm, lại nghe anh an ủi xong nhịp tim bỗng tăng tốc, mặt và tai cũng dần dần đỏ ửng, khóe môi không tự chủ mà nhếch lên.
Hôm nay cậu tìm tới chỗ của anh là vì kêu anh đừng nhúng tay vào tai tiếng ăn cắp lần này, thật không ngờ lại được anh cho uống một vại mật ngọt đến run rẩy cả người.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tâm trạng lo âu của cậu cuối cùng cũng dịu xuống.
Lê Gia Bảo vỗ vào lưng Lâm Tử Sâm, tưởng mình ôm quá mạnh tay nên anh vội vàng buông cậu ra, lúc này rặng mây đỏ trên mặt cậu vẫn chưa tan, trong ánh mắt không giấu nổi sự cảm động.
Lâm Tử Sâm nhìn dáng vẻ thẹn thùng này của cậu, sợi dây lý trí “phựt” một tiếng đứt đoạn, tiếp theo đó anh nhấc bổng thiếu niên lên khiêng cậu vào phòng nghỉ riêng của mình.
Anh nhẹ nhàng đặt thiếu niên lên giường rồi nhìn chằm chằm gương mặt của cậu, tình ý trong mắt tràn ra không cách nào thu lại được.
Lê Gia Bảo cong cong khóe môi hỏi:
“Anh đang định làm gì vậy?”
Lâm Tử Sâm cúi cười hôn nhẹ lên đôi mắt giảo hoạt như hồ ly của cậu, khàn giọng đáp:
“Ăn em.”
Ngay sau đó pheromone của anh tràn ra mãnh liệt hơn bình thường gấp trăm lần khiến toàn thân Lê Gia Bảo nóng bừng bừng.
Thân làm omega, cậu hiểu rõ sức công kích của một alpha khi phát tình là gì, hiện tại dù cậu muốn trốn cũng không được, huống chi cậu vốn không muốn trốn.
Thời gian trước anh luôn dịu dàng lấy lòng đã khiến cậu hơi dao động, hiện tại thấy anh thật sự đặt mình trong tim, cậu quyết định sẽ cho anh thêm một cơ hội.
Lâm Tử Sâm như sói đói lâu ngày mới được ăn nên thô bạo gặm cắn cánh môi của Lê Gia Bảo, bàn tay không an phận sờ soạng khắp cơ thể của cậu, mỗi một nơi anh sờ qua đều khiến cậu nổi da gà, đặt biệt là hai điểm nhỏ trước ngực, vết chai sần trong lòng bàn tay anh niết niết chỗ đó khiến đầu óc của cậu đều trở nên mụ mị.
“Gia Bảo, anh muốn em…”
Giọng nói trầm khàn của Lâm Tử Sâm vang bên tai khiến cả người cậu run lên, đôi mắt trở nên ướt át mê ly, bên dưới cũng bắt đầu chảy nước mời gọi gậy t.h.ị.t đâm vào.
“Ừm.” Lê Gia Bảo khẽ đáp.
Nhận được câu trả lời, Lâm Tử Sâm lập tức phát cuồng lột sạch quần áo trên người Lê Gia Bảo ra, sau đó cắm ngón tay vào bên trong động nhỏ, đợi nới lỏng đủ rồi thì thay thế bằng con rồng bự của mình.
Tiếng rên rỉ thở dốc mờ ám vang lên khắp căn phòng.
Hai tiếng sau, Lê Gia Bảo xụi lơ nằm dài trên giường mặc cho Lâm Tử Sâm bế đi tắm rửa lau chùi, vừa rồi anh chẳng khác nào máy dập công suất lớn cứ làm việc liên tục, hại mông và hông của cậu vừa đau nhức vừa tê mỏi, hiện tại đi đường cậu cũng chưa chắc làm được.
Lâm Tử Sâm đút cho cậu một ly nước, uống xong cổ họng của cậu thoải mái hơn hẳn, vừa rồi rên quá to khiến cậu nói hết ra hơi rồi.
“Em thật sự không cần anh giúp chuyện này sao?”
Lê Gia Bảo lắc đầu đáp:
“Không cần, tự em có cách giải quyết.”
Dừng một chút, dường như nghĩ tới điều gì đó cậu lại nói:
“Anh có thể giúp em xử lý kẻ đứng sau màn hãm hại em.”
Lâm Tử Sâm hơi nhíu mày hỏi:
“Em nghi ngờ ai à?”
Lê Gia Bảo gật đầu, dưới ánh mắt chờ đời của anh, cậu chậm rãi bật ra ba chữ:
“Lý Diệu Sinh.”
Sắc mặt của Lâm Tử Sâm chợt thay đổi nhưng rất nhanh sau đó lại quay về trạng thái không cảm xúc, tuy nhiên điều này không qua được mắt Lê Gia Bảo, trong lòng cậu thoáng thất vọng, rốt cuộc giữa cậu và Lý Diệu Sinh anh vẫn chọn gã sao?
Lê Gia Bảo cố gắng chống đỡ cơ thể đau nhức của mình dậy, mặc đồ vào rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]