Sáng hôm sau khi Giang Kỳ tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh trống rỗng, cậu có chút khó chịu nhăn lại mày nhỏ, dùng dằng vùi đầu vào gối anh, cả người úp ngược ở trong chăn uốn éo qua lại không ngừng.
Lưu phu nhân đẩy cửa vào phòng thì nhìn thấy con dâu y như một con hamster không ngừng vật lộn với đám chăn nệm, bà bật cười.
Giang Kỳ nghe tiếng cười của bà thì giật mình, mặt soát một cái đỏ ửng lên, mở to đôi mắt ướt át nhìn bà, cả người chôn ở trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt nhỏ.
" sao dậy mà không xuống dưới ăn chút gì, con đã ngủ lâu lắm rồi đó, không đói bụng sao?"
Lưu phu nhân xoa đầu cậu, có cảm giác quay lại lúc cậu mới làm dâu Lưu gia, không nghĩ qua mấy năm rồi, cậu cũng đã sinh cho Lưu gia hai cục bột nhỏ mà bản thân vẫn không chút thay đổi gì, vẫn đáng yêu như vậy.
Hôm nay lúc con trai đi có dặn bà để ý cậu, anh nghi ngờ cậu lại có thai rồi, kêu bà đợi cậu tỉnh lại thì mời bác sĩ đến xem cho cậu, bà nghe thấy thì cũng có chút giật mình nhưng nhiều hơn là vui vẻ, sau đó bà vẫn ngồi dưới sảnh đợi cậu, nhưng đợi một hồi là đợi đến trưa vẫn không thấy con dâu bà xuống, bà bức rức trong lòng không chịu được phải mò lên xem thử, vừa hay thấy cậu ủng cả người trong chăn, đầu nhỏ chôn trong gối uốn éo qua lại không ngừng.
" mẹ, bây giờ là lúc nào rồi?"
Giang Kỳ vừa nghe bà hỏi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/953677/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.