Lưu Thiếu Nghiêm sau khi nghe Lâm Minh báo lại cũng không có nhiều bất ngờ, anh chỉ cảm thấy mọi thứ là đương nhiên, chứ làm sao mà một đám sinh vật tự nhiên lại biến mất vô tung vô ảnh như thế được.
Chuyện tiếp theo cũng chỉ có thể chờ đợi.
Nghĩ La Hầu không hề hay biết loài người xung quanh nó đã muốn tìm tới tận hang ổ của mình để diệt trừ, nó vẫn tiếp tục cố gắng tiếp cận giống cái mà nó ưa thích.
Sau lần Nghĩ La Hầu giúp Lưu Kỳ Dương ở trường kia thì Lưu Kỳ Dương cũng không có quá mức tránh né nó, nhưng vẫn không ăn việc nó tiếp cận, nhưng vẫn cho nó một cái ánh mắt, dù ánh mắt ấy tràn đầy cảm giác không muốn, cùng với sợ hãi che dấu không hết, Nghĩ La Hầu khổ sở vô cùng.
Nhưng nó nghĩ trước sau gì nó cũng có thể cướp được người đi thì cũng không để ý nữa, còn chuyện Lưu Kỳ Dương có nguyện ý hay không không phải là vấn đề nó quan tâm tới.
Bởi vì cuộc đuổi giết của quân đội đế quốc mà giống loài của nó hiện có trong đế đô là không hề nhiều, vậy nên muốn bắt người đi thì bọn chúng cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được.
Lưu Kỳ Dương dạo gần đây luôn cảm thấy lạnh sống lưng, nó rất không hiểu được mà tâm tình trở nên sa sút.
Đối với Nghĩ La Hầu mang lại cảm giác không tốt cho nó kia cũng không vì đã giúp nó một lần mà có thiện cảm tốt hơn, ngược lại, có cảm thấy ánh mắt của bạn học này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/953676/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.