Lưu Kỳ Dương quay lại nhìn cậu, miệng nhỏ hé ra, cười một cái rồi phẩy phẩy tay nhỏ bé.
Thụy Minh Hiên đờ người trước nụ cười như nắng ban mai của bé cưng, chỉ cảm thấy cả người thả lỏng, nội tâm tràn đầy cảm giác sung sướng, bé cưng không có giận cậu, vậy là tốt rồi...
Nghĩ La Hầu đứng trước cửa lớp học nhìn theo, sự hâm mộ lại càng thêm nhiều...
Lưu Kỳ Trạch lủi thủi đi theo cha mình vào nhà, đối với bà nội chỉ chào một tiếng rồi cúi đầu đứng đó.
Lưu phu nhân thấy không khí quái lạ giữa ba cha con thì cũng nghẹn lại lời nói trong miệng, im lặng theo dõi kỳ biến.
" có chuyện gì vậy anh, sao hôm nay lại về sớm như vậy?"
Giang Kỳ nghe tiếng động cũng từ trên lầu đi xuống.
" ba ba"
Lưu Kỳ Dương nhào vào lòng cậu, dụi dụi cái đầu nhỏ, cảm giác cả người được sống lại, trên người ba ba lúc nào cũng có mùi hương thật dễ chịu, nó rất thích.
" ủa, bé Miêu, người con có mùi gì vậy?"
Giang Kỳ ngửi thấy một mùi rễ cây thanh lương trên người con trai nhỏ, cậu quan sát cả người con trai, phát hiện trên cổ trên quần áo con trai nhỏ có mấy vết bẩn rất lạ, cậu nhíu mày.
" sao người con bẩn vậy, để ba ba xem"
Cậu sờ sờ trên người con trai nhỏ, nhìn khắp tới lui.
" a... đau.."
Không biết cậu đụng vào chỗ nào mà Miêu Miêu kêu nhỏ một tiếng, làm cả nhà hết hồn, Lưu Kỳ Trạch cũng ngẩng phắc đầu lên.
" Miêu Miêu ngoan, đau chỗ nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/953673/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.