Chương trước
Chương sau
" trên cơ bản là chúng nó đều khoẻ mạnh, nhưng có một điều khó hiểu là giới tính thứ hai không thể xác nhận, phần gen biểu hiện cho thấy nó thật sự khác biệt so với gen của alpha hay omega, beta mà đế w
quốc đang có, tạm thời chỉ có thể đợi chúng nó tự phân hoá mới có thể biết, lúc đó lại đi kiểm tra lại lần nữa, tình trạng này rất lạ, nhưng có thể nói là cả hai đứa đều giống nhau, ý nhất trên mặt tin tức tố thì là như vậy"
Bác sĩ Tô cau mày nói, bác sĩ Từ cũng gật đầu.
Cả nhà Lưu gia thì không nói gì, có lẽ cũng chấp nhận cái kết quả này.
" giới tính thứ hai gì đó không quan trọng, chỉ cần chúng mạnh khoẻ là được rồi, vậy bao giờ Kỳ Kỳ với mấy đứa nhỏ có thể ra viện?"
Lưu phu nhân nhìn hai người hỏi.
" trên cơ bản Kỳ Kỳ rất khoẻ mạnh, không có biểu hiện bất thường nào, có thể ra viện luôn"
Bác sĩ Tô cũng không có ý định gì, nói.
" vậy cảm ơn hai vị bác sĩ, chuyện này mong hai vị có thể giữ bí mật cho, có thể nói với bên ngoài là vì tính chất đặc thù nên chưa xác định giới tính thứ hai, vậy là được rồi"
Lưu đại tướng trầm ngâm nói.
" được, chúng tôi hiểu, nếu có tình huống khác xin cứ liên hệ"
Nói xong hai người họ đi rồi.
Lưu gia một nhà nhìn hai đứa nhóc đã mệt mỏi ngủ lăn quay, thật lâu cũng không nói gì.
...
Sáng hôm sau bọn họ dọn dẹp trở lại quân khu bên kia, lúc đi ra cha mẹ Lưu phụ trách bế hai đứa nhỏ, còn Lưu Thiếu Nghiêm vừa cầm đồ vừa nắm tay vợ nhỏ rời đi bệnh viện.
Trở lại căn nhà nhỏ mà cậu đã sống 8 tháng trời từ lúc mang thai hai đứa nhỏ, Giang Kỳ thả lỏng ngồi trên ghế sofa, nơi này không giống Lưu gia, đây là thế giới riêng của hai người, nay lại có thêm hai đứa nhỏ.
" Kỳ Kỳ con bế Miêu Miêu cho mẹ đi nấu cơm nào"
Lưu phu nhân đưa Lưu Kỳ Dương hai mắt mở to tròn xoe cho cậu, đi vào bếp.
Lưu đại tướng cũng ngồi xuống đối diện cậu, có vẻ ông có chuyện muốn nói nhưng lại lưỡng lự hoài.
" cha ạ, người như vậy con sẽ sợ đó"
Giang Kỳ dụi mặt vào cổ Miêu Miêu cù lét khiến thằng cu con mặt liệt hé miệng cười khanh khách, cái này là do cậu phát hiện được, nên mỗi khi cậu ngứa mắt cái mặt liệt kia là lại cù lét nó, nhìn nó cười lên đáng yêu xỉu.
" a a"
Mao Mao nghe em trai cười cũng y a cười theo, trong phòng lưu chuyển không khí ấm áp vô cùng.
" cha nói đi, chúng con nghe"
Lưu Thiếu Nghiêm đi ra từ phòng ngủ đứng sau ghế nhìn ông nói, tay lại nhéo nhéo khoé miệng hơi cong của con trai thứ.
" ta muốn nói là, chúng ta nghĩ để Kỳ Kỳ cùng hai đứa nhỏ trở về, nếu con muốn cũng có thể thuyên chuyển về, dù sao hiện tại quân khu cũng ổn định, nếu xảy ra chuyện thì con có thể tùy thời trở lại, quan trọng là chúng ta hai ông bà già ở trong nhà cũng sẽ mong ngóng hai đứa nhỏ, còn có hai đứa sợ rằng sẽ không chăm nổi cho chúng nó, nhất là lúc con không có ở nhà, Kỳ Kỳ sẽ rất mệt, hai đứa xem.."
Lưu đại tướng nhìn anh nói, lúc này ông chỉ là một người ông tuổi xế chiều mong ngóng con cháu có ở gần để bàu bạn mà thôi.
Lưu Thiếu Nghiêm im lặng nhìn ông, anh cảm giác được âm thanh trong nhà bếp cũng nhỏ lại, giống như đang lắng tai nghe.
Bản thân Giang Kỳ thật ra ở đâu cũng được, lúc không có hai đứa nhỏ cậu thì cậu có ở nhà không cũng không sao cả, chưa kể cậu ở cùng anh cũng trong nguyện ý của hai vị đại lão, cũng vì thế mà có bé con sớm như vậy, tính ra cậu chỉ mới làm dâu Lưu gia một năm thôi đã sinh cho Lưu gia hai thằng nhóc.
Cậu biết người già đều mong ngóng con cháu, nhất là hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, lại còn là đời tiếp theo của Lưu gia, phá vỡ thế độc đinh của Lưu gia mấy đời, sao hai vị đại lão không muốn sớm chiều âu yếm chứ, nhưng nếu để cho hai đứa nhỏ trở về cùng ông bà thì chưa chắc chúng chịu đâu, mà cậu cũng không nỡ, dù sao cậu cũng mới sinh nó được 2 ngày thôi, nhưng cậu cũng không nỡ xa Thiếu Nghiêm, đây lại thành vấn đề nan giải hiện tại cả đại gia đình Lưu gia.
Hai thằng nhóc giống như ý thức được mấy người họ đang bàn về vận mệnh sau này của chúng nên rất ăn ý không làm phiền, cả Mao Mao cũng yên tỉnh lại, hai anh em đưa cặp mắt tròn xoe nhìn hai người cha.
Thật ra Lưu đại tướng chỉ quan tâm ý muốn của Lưu Thiếu Nghiêm thôi, dù sao con dâu chỉ cần con trai ở đâu là nó ở đó, không sai đi đâu được, cũng không phải ông ích kỷ muốn anh từ bỏ niệm tưởng của một quân nhân, nhưng hiện tại đế quốc cũng bình yên, việc truy tìm đám sinh vật kia cũng sẽ có người lo, chỉ cần có chuyện ông cũng sẽ đẩy anh ra, dù sao Lưu gia cả mấy đời đều có một viên hùng tâm đối với chức nghiệp bảo vệ đế quốc, bản thân ông nếu có thể cũng sẽ không thoái thác, sao có thể ngăn cản con trai.
Lần cứu nguy này anh lập được công lớn, nếu không phải có ông là một đại tướng nằm ở trên thì có lẽ lúc này Lưu Thiếu Nghiêm cũng được truy phong là đại tướng rồi, nhưng đế quốc có quy định bất thành văn cho thế gia quân nhân, trong một gia đình dù có 4 thế hệ cũng chỉ có thể có một đại tướng, dù việc một gia đình có hai người có tiềm lực trở thành đại tướng thì cũng là sau khi ông chết, Lưu Thiếu Nghiêm mới có thể leo lên, nghe thì giống cha truyền con nối, nhưng anh phải tự leo mới được, nên có một điều chắc chắn là, chỉ cần ông chết, anh sẽ là đại tướng tiếp theo của Lưu gia.
Đây cũng là nguyên nhân có biết bao người muốn đu lên người Lưu Thiếu Nghiêm, bởi vì anh quá có tiềm lực, hiện tại bao nhiêu người biết anh là đại tướng tương lai thì cũng chỉ biết tiếc hận thôi, vì địa vị của Giang Kỳ quá vững, giờ lại sinh hai cu cậu cho Lưu gia, thử hỏi muốn nhét người cho anh cũng chỉ là làm trò mà thôi, còn chưa kể có thành công hay không kìa.1
Lưu Thiếu Nghiêm trầm ngâm một lúc lâu, anh cũng hiểu chuyện này quyết định là ở anh, nhìn cha mình ôm con trai mới sinh của anh, nhìn lại vợ yêu nhỏ xinh, anh biết anh phải thoả hiệp rồi, không vì hai vị cha mẹ thì cũng vì Giang Kỳ, anh không muốn cậu chịu khổ.
" dạ, nghe cha"
Lưu Thiếu Nghiêm thở ra nói, cũng không phải là không làm quân nhân nữa, chỉ là chuyển công tác về đế đô thôi, khi có chiến sự anh cũng sẽ nhận lệnh mà đi, không có gì phải xoắn xuýt cả.
" ừm, chuyện này để cha lo"
Lưu đại tướng cười nói, con trai từ khi có con dâu thì mềm ra bớt, Lưu gia mấy đời cống hiến cho đế quốc xem như có hậu báo.
" vâng ạ"
Lưu Thiếu Nghiêm xoa xoa mái đầu mềm mại của vợ, Giang Kỳ ngước mặt lên cười với anh, bất giác anh cũng cười.
Lưu phu nhân thấy con trai đồng ý cũng vui vẻ làm cơm.
" anh đi pha sữa cho hai đứa nó"
...
Thư thuyên chuyển nhanh chóng được duyệt, sau khi bàn giao cho người khác xong thì cả nhà Lưu gia thu thập đồ đạc thì bắt đầu lên đường trở lại Lưu gia.
Lại nói, bởi vì có đồ đạc nên phải dùng hai xe mới chở hết được, cũng vì vậy mà họ quyết định để Lưu Thiếu Nghiêm đi một xe chở đồ, còn Giang Kỳ ngồi cùng cha mẹ Lưu, hai đứa nhỏ thì mẹ Lưu ôm một đứa, Giang Kỳ ôm một đứa, có chuẩn bị sữa nếu chúng đói dọc đường, tính đến nay chúng đã được 10 ngày tuổi rồi, sức ăn cũng đặc biệt tăng nhanh, nhiều khi họ còn nghĩ có phải ăn quá nhiều, nhưng đi kiểm tra thì không có sao cả, này chứng tỏ chúng cần nhiều năng lượng hơn đứa trẻ bình thường.1
Vốn dĩ hai đứa nhóc này đang ngủ, vẫn ngủ như vậy từ lúc lên xe, không hiểu sao lại khóc ré lên, cả hai đứa giống như cái còi tàu xe lửa, âm thanh vang dội đi cùng với đó là uy áp khó mà tưởng tượng nổi.
..................
* thông báo của tg: dạo này tg phải ngủ sớm vì chừng hơn chục hôm nữa tg làm cô dâu rồi, không thể thức khuya, nên không thể đăng đầu ngày cho các bạn, vì vậy trước khi đi ngủ tg sẽ up luôn chương mới, nếu được duyệt sớm thì mọi người xem sớm nhé, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.