" ui da, xin lỗi xin lỗi!"
Lưu Kỳ Nhiên không kịp nhìn vội vàng xin lỗi.
Dương Triết bị tông cũng có chút choáng váng, nhưng nghe giọng nữ nhẹ nhàng xin lỗi với mình cũng không có giận, cậu ngẩng đầu lên nhìn.
" không sao, tôi cũng đang vội với không kịp thắng lại"
Wow, một mỹ nhân nga, cơ mà....
" a!!"
Cậu hô lên ngồi xổm nhìn cái hộp đang nằm chỏng chơ trên đất, đặc biệt thê lương.
Lưu Kỳ Nhiên cũng không dám nhìn thẳng, có chút luống cuống tay chân, không biết làm sao.
" a Triết"
Dương Triết nghe tiếng gọi phía trước thì nước mắt lưng tròng ngẩng lên tìm anh.
" làm sao vậy..."
Lưu Kỳ Trạch nhìn thảm trạng của cái hộp cũng không nói được nữa.
" anh hai!"
Lưu Kỳ Nhiên cũng giật mình nhìn nam nhân cao lớn mặc quân phục xanh lá đang đi tới.
" Nhiên Nhiên, sao em cũng ở đây?"
Lưu Kỳ Trạch kinh ngạc nhìn em gái mình đang luống cuống ở bên cạnh cá nhỏ.
Dương Triết đang mếu máo cũng ngơ ngác nhìn hai anh em họ.
" anh hai, đây là?"
Lưu Kỳ Nhiên hết nhìn anh hai rồi lại nhìn người đang ngồi dưới đất.
Lưu Kỳ Trạch đỡ Dương Triết đứng lên sẳn tiện mang cái hộp bánh kem đã nát bỏ vào trong thùng rác công cộng phía góc đường.
" bánh..."
Dương Triết đau lòng nhìn cái bánh.
" hư rồi, chúng ta lại đi mua cái khác"
Lưu Kỳ Trạch dỗ cậu.
" bánh cho ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/3253435/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.