" con trai, mẹ bất lực, không thể sinh ra con có giới tính rõ ràng, không thể cho con một mái nhà, để con lại đó chịu hết phỉ báng chẳng thà hai mẹ con chúng ta cùng nhau đi"
" mẹ sinh con ra là lỗi của mẹ, mẹ đem mạng trả cho con, kiếp sau, nếu có thể, hy vọng con lại làm con mẹ, trong một thời đại bình thường, không có phân hoá giới tính..."1
" đường xuống hoàng tuyền tịch mịch cô đơn, mẹ đi cùng con..."
Lời bộc bạch tan nát cõi lòng cùng tiếng nức nỡ theo gió biển bay đi.
Sóng lớn đánh vào vách đá tạo nên từng bọt nước trắng xoá.
Oa oa oa oa oa....
Tiếng trẻ sơ sinh khóc khuấy động đáy biển xanh thẳm.
Ùm...
Vách núi không còn ai...
Thê lương lại tiêu điều...
15 phút sau, một chiếc xe sang trọng dừng lại bên cạnh vách núi, từ trong xe, một người đàn ông có khuôn mặt chữ điền khá là anh tuấn vội đi ra.
" Nhiên Nhiên em ở đâu, Nhiên Nhiên!!"
Người đàn ông kêu gào gọi tên ai đó thật thê thảm.
" cô ta xấu hổ nhảy vực rồi anh còn muốn kiếm, trở lại thôi"
Tiếng một người phụ nữ hét lên phía sau lưng người đàn ông.
" Nhiên Nhiên, anh xin lỗi... xin lỗi..."
Người đàn ông giống như không nghe thấy, khụy xuống bên cạnh vách núi cúi đầu nhìn sóng biển gào khóc.
Người phụ nữ tức đến giậm chân đứng bên cạnh muốn kéo người đi nhưng kéo bất động người đàn ông kia.
Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/3253434/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.