Màn đêm đen kịt, chân rèm cửa tung bay nhè nhẹ do gió điều hòa lúc thổi lúc ngưng. Bên ngoài không có lấy một tia sáng nhỏ dù chỉ là vay mượn của ánh sao đêm hay gom góp từ ánh đèn đường. Âm thanh trong phòng cô đặc và tĩnh lặng. Ngoài tiếng thở đều của mẹ và em, Linh Nhi chỉ còn nghe được tiếng viết bài và tiếng sột soạt lật sách của chính bản thân mình.
Vì cãi lời mẹ để chuyển sang ngôi trường mới, mẹ không thích cho Linh Nhi học bài. Đối với mẹ, lực học của Linh Nhi chính là sự phản kháng duy nhất mà Nhi có thể dùng để chống lại mẹ.
Kim đồng hồ báo điểm hai giờ, chút đèn vàng cường độ thấp từ bóng đèn học khiến Linh Nhi hơi mỏi mắt. Mai là ngày làm bài kiểm tra đầu năm, thầy Long đã đặc biệt dặn nó dùng toàn bộ khả năng để thầy có thể đánh giá một cách tổng quan rồi chọn đội tuyển cho nó.
Suốt ba tháng hè, bọn bắt nạt không tha cho Linh Nhi tuần nào. Chúng nó biết nhà Nhi nên hay chặn đánh nó ở những chỗ vắng người quanh khu lân cận. Thi thoảng thì trấn ít tiền tiêu vặt, đôi khi lại ngứa mắt đánh nó vài cái. Kể ra cũng lạ, người khác bị đánh thì thấy đau, Nhi thì chỉ thấy nhàm chán vì suốt bao năm qua, điện thoại còn nâng đời liên tục mà cái lũ ấy mãi không chịu thay trò gì mới.
Cô Xuân biết Nhi bị đánh nhưng cô không bao giờ hỏi gì. Suy cho cùng ở thời điểm hiện tại, mong muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-truoc-khi-hon/3571919/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.