Chương trước
Chương sau
Kết quả của bài kiểm tra giữa học kì II được trả về. Đám học trò lớp 10D5 mang theo những cảm xúc khác nhau, khó tin nhìn vào cái tên với số điểm đứng đầu danh sách.

- Không thể nào, điểm của con bé kia...

- Có nhầm lẫn gì không nhỉ?

Chuyện Linh Nhi thật ra có học lực tốt, "bằng khen hồi cấp I cấp II dán kín tường" là chuyện chỉ có Khôi Nguyên và Minh Huy biết.

Nhưng hôm nay, toàn bộ lớp 10D5 đã được diện kiến năng lực đó.

Full 10, Trình Hạ Linh Nhi được full 10. Trình Hạ Linh Nhi được full 10 ba môn tổ hợp tự nhiên Toán Lý Hóa!

Cả lớp chỉ có một mình Linh Nhi làm đúng câu cuối cùng trong mã 4 đề Toán. Kể ra thì khó tin, mọi người cho rằng nó chép bài của Huy, tại dạo này hai đứa cũng thân nhau lắm. Song các bạn lại nhớ đến tờ nháp kín vết bút mà cô Huyền toán thu của Linh Nhi, có hơi ngập ngừng phỏng đoán.

Khôi Nguyên vừa nghe mấy đứa trong lớp thảo luận, vừa đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Linh Nhi, phát hiện nó đang đứng ở chỗ dán bảng thông báo cuối lớp.

- Hóa ra tao sai à?

- Đúng rồi đấy!

Linh Nhi híp mắt, có thể thấy qua lớp khẩu trang rằng cô bạn đang cười. Điểm Toán của Huy tất nhiên cũng được 10, nhưng bài Huy làm cho Hồng thì sai mất câu cuối. Có lẽ do Huy phải làm bài của hai người nên thiếu thời gian tính toán chính xác hơn.

- Chắc đang vui lắm đúng không?

Khôi Nguyên vui vẻ chạy tới, quàng tay qua vai Linh Nhi. Cứ nghĩ đây là kết quả đáng ăn mừng, song đáp lại cậu là câu trả lời gượng gạo từ con bé:

- Thấy cũng bình thường...

Hơi vui chút xíu vì bản thân giải bài đúng hơn Huy, nhưng lại lo lắng điều gì tiếp theo sẽ xảy đến. Quả nhiên, Linh Nhi vừa dứt lời thì có mấy bạn chạy lại, tò mò hỏi:

- Cậu giải được hết mấy câu cuối thật à Nhi?

- Siêu thật đấy!

- Làm như nào thế? Chỉ bọn tớ với!

Các bạn nữ bắt đầu vây quanh Linh Nhi, liên tục tra hỏi tạo thành một vòng tròn quanh bảng thông báo. Khôi Nguyên thấy Linh Nhi khó khăn tiến lại chỗ ngồi, lôi từ trong cặp ra tập tài liệu chị Hoa cho, bắt đầu vờ vịt quảng bá:

- Chị của Huy cho tớ mượn tập đề cương này, dễ hiểu lắm. Nếu các cậu cần thì tớ cho mượn đi in nhé.

Mọi người ồ lên, bầu không khí lúc này mới dịu xuống. Có vẻ các bạn không muốn tin rằng đứa vốn học dốt và lười nhác như Linh Nhi lại có số điểm cao hơn họ. Các bạn nữ cầm tập tài liệu lên xem, vỡ lẽ bàn tán:

- Òa, bảo sao... Hai chị sinh đôi nhà Huy là huyền thoại trường mình đấy!

- Thế á? Có phải hai chị sinh đôi được dán ảnh ở tường lớp 12A1 và 12D1 không? Thấy các anh chị lớp đấy bảo đó là 2 tấm ảnh không bao giờ được gỡ xuống, là bùa học giỏi của các khóa học phòng học lớp 12.

- Tao nghe anh trai tao kể, hai chị của Huy học trường khác nhưng từng sang trường mình làm project một thời gian. Mà cứ người nào được hai chị đấy chỉ bài cho là sẽ hiểu ngay nhé! Đỉnh cấp lắm!

- Thế thì đúng rồi... Làm gì có chuyện trình độ của Linh Nhi lại được điểm như thế...

Mấy câu sau gần như chỉ là lời thì thầm vào tai giữa mấy bạn nữ nên Linh Nhi không nghe thấy, con bé chỉ không ngờ tập đề cương chị Hoa cho lại có uy lực lớn đến thế. Mấy bạn trong lớp chăm chú nghe chuyện kể về hai huyền thoại sinh đôi, không mảy may hỏi han gì tới Linh Nhi nữa. Trong lòng Linh Nhi nảy sinh cảm giác tự hào mập mờ, giống như vừa được nghe người ta khen chị ruột của mình vậy.

Linh Nhi cũng đạt điểm Tiếng Anh khá cao trong lớp, nhưng lúc này điều đó đã trở thành chuyện hiển nhiên. Hai chị của Huy một người giỏi tự nhiên, người còn lại giỏi xã hội là điều ai cũng biết. Đám con cái nhà giàu trong trường tư nhân thích hóng chuyện bát quái, kể cả thầy cô cũng biết về lịch sử của hai chị này.

- Mày được mấy điểm hả Nguyên?

Chi ngó vào đống điểm, phát hiện ra con bảy như thường lệ, vui vẻ vỗ vai Nguyên. Đối với Chi - một đứa đến lớp chỉ để tán phét và chơi cùng các bạn thì "7" đã là số điểm khá cao. Nhưng Khôi Nguyên lại nhìn vào hai điểm 10 sáng rực ngay đầu danh sách của Huy và Nhi, môi hơi mím lại.

Chi phát hiện ra bạn không vui, cũng hiểu rõ nguyên nhân do đâu, hơi khó chịu nhíu mày. Linh Nhi và Minh Huy vẫn đang không ngừng nói về cách giải câu cuối ở ngoài hành lang. Huy dắt Nhi đi mua nước, nói là hai chị trong nhà thưởng cho con bé.

Chi không nhịn được hỏi:

- Rốt cuộc mày thích nó ở điểm nào hả Nguyên?

- Tao không thích Linh Nhi theo kiểu đấy. Tao quý mến nó.

Khôi Nguyên phản bác ngay lập tức. Chi không tin, hạ giọng mắng:

- "Không thích"? Thế cái bộ dạng của mày bây giờ là gì đấy?

Niềm yêu thích sự mới mẻ của Khôi Nguyên đã dần trở thành thứ tình cảm khác từ lúc nào mà cậu không hề hay biết. Ánh mắt cậu nhìn Linh Nhi dần thay đổi, không hẳn là si mê, nhưng lại đầy cảm tình và thiện ý.

Chỉ có Chi và mấy đứa bạn thân nhất của Nguyên nhận ra điều này. Có đứa đoán do Khôi Nguyên không có được nên khát khao, có đứa lại cảm thấy niềm yêu thích lâu ngày rồi cũng sẽ trở thành tình cảm chân thật. Biến thành dằm cắm sâu vào tim, chưa bộc phát ngay nhưng âm ỉ rỉ máu. Tất cả đều cho rằng, Khôi Nguyên phải sớm có được Linh Nhi để kết thúc "lượt chơi" này.

Ở phía bên kia, Nhi đang mắng Huy vì dám nói dối. Khi chỉ có hai đứa với nhau, lớp vỏ bọc của con bé dường như biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự cợt nhả và lanh lợi hiếm thấy:

- Điểm vừa mới trả về thì chị Hoa chị Châu biết thế nào được? Cá cược thua muốn mời nước tao thì nói thẳng, làm gì vòng vo vậy?

Huy cười khẽ, cậu hỏi Nhi:

- Sao trông mày có vẻ không vui lắm? Mày thắng cơ mà?

- Tao không thích hơn thua.

Linh Nhi đáp. Huy tỏ ra không tin vì hôm đấy cá nhau Linh Nhi hăng máu lắm. Con bé khẳng định chắc nịch nó sẽ chẳng bao giờ giải sai bất kỳ bài toán nào, còn nói đứa nào thua sẽ phải mời nước. Linh Nhi nhận ra ánh mắt hoài nghi của Huy, lặng lẽ bổ sung:

- Tao muốn hơn hẳn!

9.75 với 10 thì có cách nhau bao nhiêu đâu... Chưa kể Huy giải một lúc hai mã đề, sai sót do thiếu thời gian chứ không phải do không đủ năng lực.

- Ha ha ha!

Huy không nhịn được cười phá lên, bị Linh Nhi dùng cùi chỏ huých vào bụng. Đi dọc hành lang, tiếng cười của Huy quá thu hút sự chú ý. Con bé không thích tí nào.

Tan học, nhóm bạn năm người của Khôi Nguyên hẹn nhau ra quán nước. Chủ đề là Nguyên và con mồi trong lượt chơi lần này của cậu. Khôi Nguyên rất tức giận, cậu ra sức giải thích rằng mình không có hứng thú với Linh Nhi. Nhưng hiển nhiên, chẳng ai thèm tin điều đó.

Khôi Nguyên không phải người hay yêu đương lăng nhăng, nhưng cậu tận hưởng cảm giác được ai đó thích mình. Vậy nên Nguyên rất hay đối xử tốt với các bạn nữ để họ phải lòng, rồi tỏ ra vô tội rời đi.

Sự vui vẻ không đúng này đã được Nguyên dừng lại khi lên cấp III, lúc mà cậu đã có nhận thức rõ ràng hơn về tình cảm nam nữ. Nguyên chỉ còn thân thiết với hai bạn nữ duy nhất là Chi và một bạn nữa đã có người yêu trong nhóm. Song, cái mác cờ đỏ vẫn gắn liền với cậu tới tận bây giờ.

Việc Nguyên và Chi hay động chạm thân thiết, đưa đón nhau đi học dù cả hai chẳng có mối quan hệ tình cảm gì đã đủ khiến mọi người nhận ra dấu hiệu đo đỏ chấp chới của Khôi Nguyên. Họ cũng không chắc Chi có cảm thấy thoải mái với việc đó hay không, hay chính Chi cũng đã rơi vào cái bẫy dịu dàng mà Khôi Nguyên đã giăng ra từ trước.

- Nào, trước tiên thử kể ra những điểm xấu của Linh Nhi xem nào.

Duy - một trong số đám bạn mở lời. Khôi Nguyên nhấp ngụm nước, nhíu mày ngẫm nghĩ đáp:

- Trông u ám, không thân thiện, khó nói chuyện, ít chăm chút, lúc nào cũng kì lạ...

- Thế còn điểm tốt?

- Thông minh, xinh xắn, nói chuyện hài hước, cười dễ thương, miệng dẻo quánh...

- Mày móc đâu ra mấy cái điểm tốt đấy thế Nguyên? Mày không thấy hai câu trả lời vả nhau đôm đốp à?

Duy nhăn mặt, hoàn toàn không thấy mấy thứ Nguyên vừa liệt kê ở đâu ra. Thằng Nam béo ngồi cùng bàn với Chi nhanh nhẹn chen mồm, nó nhận ra thứ mà mọi người không nghĩ tới:

- Có khi nào đấy là những mặt mà Linh Nhi chỉ bộc lộ cho người thân không? Cả lớp mình chỉ có Huy với Nguyên chơi với nó mà?

Nghĩ kĩ thì cũng đúng. Tức là Khôi Nguyên chỉ đang đắm chìm vào cảm giác được độc chiếm mặt trái của Linh Nhi giống như hai người siêu thân thiết. Thế rồi Huy đột nhiên chen vào mối quan hệ này khiến cậu ta ghen tuông khó chịu.

Quanh đi quẩn lại, đám bạn vẫn không tin là Khôi Nguyên thích Linh Nhi thật. Chỉ có Chi, người đã gắn bó với cậu như hình với bóng, người trực tiếp trải nghiệm sự thay đổi dần trong cảm xúc của Khôi Nguyên tin.

- Chỉ có mê lắm rồi mới khen Linh Nhi như vậy thôi.

Chi nói, Nguyễn khó hiểu ngước lên nhìn:

- Đấy là do chúng mày chưa được tiếp xú...

- Tao ở bàn dưới, tao nghe hai đứa mày nói chuyện với nhau suốt. Mặt nó hôm thăm viện tao cũng thấy rồi. Đối với tao, Linh Nhi có xinh nhưng không xinh đến mức đấy, kể cả có hài cũng không hài đến vậy. Đây là đánh giá của một người ngoài cuộc như tao.

Nam ăn miếng nem chua, liếc mắt tỏ vẻ câm điếc. Rồi có chắc là ngoài cuộc dữ chưa bà Chi... Tôi thấy bà có vẻ cay cú lắm...

- Thật ra thì tao thấy Linh Nhi có vẻ hợp với Huy hơn.

Nhung tủm tỉm góp vui, bị người yêu là Duy cốc cho một cái vào trán. Cô bạn kêu đau, ấm ức phân bua với đám bạn:

- Tao nói thật mà, cái "vibe" của Nguyên với của Nhi chả "match" nhau tí nào luôn ấy!

Duy hỏi:

- Thế vibe của anh với em có khớp nhau không?

- Có chứ! Hai đứa học dốt ham chơi yêu nhau sao lại không hợp?

Nhung cười phá lên, chọc cho cả năm đứa cùng cười. Đá trong cốc nước mía của Khôi Nguyên đang tan dần, lắng xuống y như tâm trạng của cậu bây giờ. Khôi Nguyên cũng không biết rõ câu trả lời của bản thân, nhưng cậu thích quấn quýt cạnh Linh Nhi lắm. Nguyên thích chọc cho bé Hạt Tiêu mắng mình, thả thính mấy câu để xem phản ứng khó chịu của nó.

Khôi Nguyên chỉ muốn chơi thân với Linh Nhi hơn một chút, không muốn bị bỏ lại trong tình bạn ba người giữa Huy - Nhi - cậu mà thôi.

***

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.