- Em chào anh, em tên là Đức Nhật, học lớp 3B. Anh đẹp trai gấp 10 lần cái anh ban sáng luôn nháaa ~
- À thế cơ đấy, anh cũng chào em nhá!
Trước cái mồm ngọt xớt của cu Tin, Khôi Nguyên bật cười xoa đầu thằng bé. Cậu đỡ 2 chị em Linh Nhi lên xe, sau đó trở thành người thứ N được nghe cu Tin flex về điểm 10 môn Mỹ thuật mà hôm nọ nó kiếm được.
Cu Tin rất khôn lanh và ham học hỏi, thế nhưng không hiểu sao nó học không ổn lắm. Nó không biết tính 1 cạnh khi biết diện tích hình vuông, cũng chẳng biết cách viết một câu nhân hóa cho hẳn hoi. Nó vẽ rất đẹp, nhưng mẹ lại không thích điểm 10 của ba cái môn Mỹ thuật linh tinh. Một tuần có 1 tiết Mỹ thuật, nên 1 tuần chỉ có 1 điểm 10, nó đem khoe suốt cả tuần.
- Anh ơi, giấy dán tường nhà anh màu gì?
- Anh không nhớ lắm, hình như là màu xám hoặc đen thì phải.
- Ố ~ Giấy dán tường nhà em màu trắng, chính là bằng khen của chị Nhi dán kín tường nhà đấy anh!
Nhắc đến bằng khen, Khôi Nguyên lại nhớ ra chuyện ban nãy. Cậu hỏi Tin:
- Thế em hỏi chị Nhi vì sao ban nãy lại không nộp bài kiểm tra cho thầy vậy?
- Chị ơi chị, sao chị không nộp bài cho thầy thế?
- Chị có nộp mà, anh Nguyên ăn nói xà lơ đấy.
- Chị Nhi có nộp mà! Anh ăn nói xà lơ, em đánh anh!
- Aiya,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-truoc-khi-hon/3571899/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.