Linh Nhi ít nói, vào lớp trễ, bộ dạng lại cẩu thả nên dù vào học được một tuần rồi vẫn không có bạn. Nếu Linh Nhi mất dạy hẳn như đám Khôi Nguyên thì không nói. Đằng này con bé ngoan không ra, hư chẳng tới, nên bị bỏ bê giữa các nhóm bạn khác nhau.
Ngồi cùng bàn một tuần, Khôi Nguyên nhận ra Nhi là một con bé vô cùng... thiếu muối. Nó dùng tiếng cười nhạt để đáp lại mọi câu hỏi, tính cách không có gì nổi bật, tài năng cũng không có gì đặc sắc. Nó đeo khẩu trang suốt nên mọi người cũng không rõ nó tròn méo ra sao. Có đứa từng nhìn thấy, bảo là cũng da trắng mi cong, nhưng là cái kiểu nét nhợt nhạt như mặt của người bệnh sắp chết.
Ngày nào đi học, Linh Nhi cũng mặc y chang một chiếc sơ mi, váy ngắn đồng phục, đi sục rẻ tiền và khoác thêm áo nỉ xám. Trông tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Hai tiết học trôi qua, trang vở của Linh Nhi có ghi chép nhưng không đầy đủ. Chép kiểu nhát đực nhát cái, được tiêu đề với mấy cái gạch linh tinh. Hai môn chung một vở, môn chép đầu vở, môn chép lộn ngược từ đằng sau ra đằng trước.
- Bạn này trầm thật đấy, tao không nói được với nó quá 10 câu.
Chi ngồi bàn sau thì thầm vào tai Khôi Nguyên, khiến cậu phải ngả lưng ra, hơi nghiêng đầu nghe Chi nói.
- Minh Huy cũng ít nói mà không nhạt như con bé này.
Khôi Nguyên thì thầm lại vào tai Chi, nghe thấy tiếng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-truoc-khi-hon/3571895/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.