"Khùng điên*?" Lương Diệp có vẻ thích thú lạ thường với tay anh, cứ cầm lấy ung dung ngắm nghía.
(1) Điền (滇),Điên (癫) đọc là "diān".
Vương Điền ôm đầy bụng căm tức: "Điền của Vân Nam*."
(2) Tỉnh Vân Nam (云南) có tên khác là tỉnh Điền.
Lương Diệp thoáng ngạc nhiên: "Vân Nam ở đâu cơ?"
Vương Điền chợt định thần. Triều đại này vốn đâu có Vân Nam. Anh ngừng lời một chốc, đáp: "Thành nhỏ hẻo lánh thôi. Ba chấm Thủy (氵) thêm một chữ Chân (真: chân thành, chân thực)."
Lương Diệp nhướng mày, pha trò: "Ngươi lại chẳng chân thành tẹo nào."
Khóe miệng Vương Điền giật giật. Bây giờ toàn thân đều đau nên anh lười cân não vô ích với tên điên này.
Lương Diệp hoàn toàn không quan tâm thái độ của anh, say mê nghịch ngợm bàn tay không bị thương kia của anh một lát. Tiếp theo, hắn bày trò trẻ con, áp lòng bàn tay hai người lên nhau, ba hoa: "To bằng nhau."
"..." Người này càng soi càng hăng hái. Vương Điền cứ vậy nhắm mắt, nào ngờ mũi mình bỗng bị người ta bóp, buộc anh phải hé miệng và mở mắt ra. Anh cảm thấy hắn đúng là tên bệnh.
Chưa kịp nổi giận đã va vào đôi mắt tỏa sáng của Lương Diệp: "Đến chỉ tay cũng y chang luôn, sao làm được vậy?"
Vương Điền nhíu mày, bỗng thấy hắn vươn lòng bàn tay phải tới trước mặt mình, đồng thời xòe mở lòng bàn của anh: "Ngươi xem."
Vương Điền thầm ngờ vực. Dĩ nhiên anh quá quen với tay mình rồi, về chỉ tay thì cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948656/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.