Lương Diệp quơ quơ tay trước người anh, sau đó không chút để ý bắt chuẩn bàn tay phải không bị thương của anh: "Kéo trẫm dậy."
Với gương mặt vô cảm, Vương Điền túm hắn đứng lên. Anh nhìn hoa lá lẫn bụi đất dính trên vạt áo hắn, chê ghét định buông tay.
Lương Diệp khỏe phát sợ, nào cho anh cơ hội này. Hắn tiện đà sáp tới bên cổ anh, hít hà: "Ồ, chính là mùi vị này, trẫm có thể nếm thử không?"
Vương Điền chưa kịp trả lời, xúc cảm ướt nóng đã truyền về từ làn da vùng cổ. Giá rét trong xương kết hợp với tia chớp tóe lửa đồng loạt xộc tới da đầu, Vương Điền không kìm nén nổi nữa, huých thẳng đầu gối vào bụng hắn. Lương Diệp ăn đau bất ngờ, ôm bụng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh.
Vương Điền cũng hơi khiếp sợ.
Dựa vào tốc độ phản ứng trước đây của Lương Diệp, lần này phải đến 99% anh đá hụt.
Nụ cười trên mặt Lương Diệp dần trở nên âm u, hắn lạnh lùng nói: "Hay lắm, rất lâu rồi trẫm chưa bị ai đánh đấy."
Vương Điền đã nghe quen tai lời lẽ tàn nhẫn phong cách sếp tổng độc đoán kiểu này, vì vậy nó hoàn toàn không ngăn được cơn phẫn nộ của anh: "Có phải ngươi bị bệnh không thế hả!?"
"Trẫm chỉ thấy thơm thôi." Lương Diệp phát hiện anh giận hơi dữ thì không hiểu lắm, liếm môi như cảm nhận mùi vị sót lại: "Cũng chẳng có mùi vị gì."
Huyệt Thái Dương của Vương Điền bị cơn tức tác động cho giật mạnh. Mạch não của tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948654/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.