Đến khi Vương Điền phê duyệt tấu chương xong, trời đã tối muộn. Anh hỏi: "Giờ nào rồi?"
"Hồi bẩm Bệ hạ, đang là giờ Tý, có điều mai là ngày nghỉ tắm gội." Vân Phúc nhắc nhở anh: "Hôm nay Bệ hạ vẫn ở lại điện phụ của thư phòng sao ạ?"
Nghĩ đến lời Lương Diệp nói trước đó, Vương Điền cân nhắc: "Trẫm tới tẩm điện xem thử."
Anh không muốn gặp Lương Diệp cho lắm, lại nhớ rằng trưa nay Lương Diệp muốn anh về tẩm điện cùng dùng bữa. Tuy Lương Diệp chẳng xem được bao nhiêu tấu chương nhưng cũng gọi là đã xem. Dù đang bực hắn lắm, anh cũng đồng ý rồi... Chẳng qua, trễ thế này, chắc hắn đã đi ngủ...
Vương Điền đứng ngoài cửa lớn tẩm điện không bước vào: "Thôi, về thư phòng."
Vân Phúc nhìn anh thắc mắc: "Bệ hạ?"
Vương Điền chau mày, nhìn cỏ dại mọc trên cục đá, nỗi lòng hiếm khi hơi rối bời. Thậm chí anh còn thoáng buồn bực, không rõ tại sao mình lại qua đây.
Chưa đợi anh quay gót, cửa lớn đã bật mở. Gương mặt lạnh lùng của Sung Hằng xuất hiện: "Bệ hạ."
Vân Phúc và Sung Hằng đều ở tại viện ngoài tẩm điện. Vương Điền vừa vào đã ngửi thấy mùi rượu.
Lương Diệp lười biếng dựa lên thành giường, lắc lư bầu rượu trong tay với anh, khó chịu nói: "Trẫm đợi ngươi phải ba canh giờ rồi đấy."
Vương Điền khó có lúc hơi áy náy: "Nhiều tấu chương quá..."
Lương Diệp cười giả lả nhìn anh. Vương Điền thở dài, đi tới ngồi xuống trước mặt hắn, nhìn thoáng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948616/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.