Khi tỉnh lại, Vương Điền bị mùi son phấn xộc thẳng vào mặt suýt làm cho ngất tiếp.
Biện Vân Tâm nắm chặt tay anh, cất giọng nghẹn ngào: "Con ơi, rốt cuộc con bị sao vậy, cứ vài ba hôm lại ngã bệnh. Con còn muốn để mẫu hậu sống nữa không con!?"
Vương Điền bị móng tay dài của bà ấy bấu đau, thêm vào đó là cơn đau nhức từ tận xương cốt sau khi sâu độc hoành hành. Nghe tiếng lải nhải của Biện Vân Tâm, anh chỉ nghĩ làm sao để chặt con trai của bà ấy thành tám khúc.
Cơn đau do sâu độc gây ra lần này quá dữ dội, vượt xa phạm vi chịu đựng của anh. Vì vậy, đoạn sau anh đau không chịu nổi nữa, gần như ôm suy nghĩ chết chung với Lương Diệp, định cắn chết hắn... Đúng là bị thằng ngốc này chọc tức điên rồi.
Tuy nhiên, Lương Diệp lại ôm anh rất chặt, siết đến nỗi tay chân anh rụng rời. Anh ngẩng đầu nhìn đôi môi tái nhợt của Lương Diệp có lẽ vì muốn chuyển sang cắn chỗ khác... Quả nhiên, ở gần kẻ điên lâu sẽ rất dễ bị lây bệnh.
Vương Điền nhấc tay lau mặt. Nhìn Biện Vân Tâm rưng rưng nước mắt, anh lại nhớ về lần ám sát ác liệt kia, tâm trạng dần trở nên phức tạp.
Ngoài xã hội, mẹ ruột của anh là một người phụ nữ mạnh mẽ đích thực, tác phong hành xử quyết đoán tựa sấm rền gió cuốn, chưa từng rơi lệ trước mặt anh. Mặc dù bà đối xử với anh nghiêm khắc nhưng luôn thật lòng nghĩ cho anh.
Mẹ của Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948614/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.