Từ bé, Vương Điền đã thích nhặt nhạnh mấy món đồ nho nhỏ lạ lùng hiếm có về nhà. Trong số đó, thích nhất mấy cục đá, đặc biệt là loại đá cuội láng mịn bóng loáng kích cỡ vừa phải.
Mặc dù cục đá Lương Diệp đưa cho phù hợp với sở thích của anh về mọi phương diện... nhưng từ năm tám tuổi, khi cha anh bất cẩn làm mất cục đá anh nâng niu bao năm, Vương Điền đã không còn nhặt đá nữa, đỡ phải tức cảnh sinh tình buồn thương.
Thân là một người trưởng thành trước nay luôn sống và làm việc có nguyên tắc, Vương Điền cảm thấy việc mình lén giấu cục đá dưới gối hơi mất mặt.
Nhưng anh thực sự rất thích cục đá này.
Hơn nữa, Lương Diệp nói là cho anh.
Vương Điền lạnh nhạt nhét cục đá xuống dưới gối, vòng tay ôm lấy eo Lương Diệp: "Nhặt được ở đâu?"
"Quên rồi." Lương Diệp cụng vào ngực anh: "Trẫm chỉ nhớ là gần một con sông."
Vương Điền đè vai hắn lại: "Ngươi ngoan chút đi."
"Đau." Lương Diệp nhắm mắt, sờ đến sâu độc đang nằm tại eo lưng Vương Điền: "Ngươi cùng trẫm."
Vương Điền cảnh giác túm móng vuốt của hắn ra. Lâu lắm rồi Lương Diệp chưa gọi sâu độc, tuy nhiên ký ức về cơn đau khủng khiếp kia vẫn còn mới mẻ với anh. Anh từ chối đầy dứt khoát: "Không."
"Yếu ớt." Lương Diệp cắn một phát vào tay Vương Điền nhưng không làm rách da, chỉ để lại một dấu răng mờ trên đó.
Vương Điền biết hắn đau đến mất ngủ nên ra sức xoa sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948592/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.