🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Từ bé, Vương Điền đã thích nhặt nhạnh mấy món đồ nho nhỏ lạ lùng hiếm có về nhà. Trong số đó, thích nhất mấy cục đá, đặc biệt là loại đá cuội láng mịn bóng loáng kích cỡ vừa phải.

Mặc dù cục đá Lương Diệp đưa cho phù hợp với sở thích của anh về mọi phương diện... nhưng từ năm tám tuổi, khi cha anh bất cẩn làm mất cục đá anh nâng niu bao năm, Vương Điền đã không còn nhặt đá nữa, đỡ phải tức cảnh sinh tình buồn thương.

Thân là một người trưởng thành trước nay luôn sống và làm việc có nguyên tắc, Vương Điền cảm thấy việc mình lén giấu cục đá dưới gối hơi mất mặt.

Nhưng anh thực sự rất thích cục đá này.

Hơn nữa, Lương Diệp nói là cho anh.

Vương Điền lạnh nhạt nhét cục đá xuống dưới gối, vòng tay ôm lấy eo Lương Diệp: "Nhặt được ở đâu?"

"Quên rồi." Lương Diệp cụng vào ngực anh: "Trẫm chỉ nhớ là gần một con sông."

Vương Điền đè vai hắn lại: "Ngươi ngoan chút đi."

"Đau." Lương Diệp nhắm mắt, sờ đến sâu độc đang nằm tại eo lưng Vương Điền: "Ngươi cùng trẫm."

Vương Điền cảnh giác túm móng vuốt của hắn ra. Lâu lắm rồi Lương Diệp chưa gọi sâu độc, tuy nhiên ký ức về cơn đau khủng khiếp kia vẫn còn mới mẻ với anh. Anh từ chối đầy dứt khoát: "Không."

"Yếu ớt." Lương Diệp cắn một phát vào tay Vương Điền nhưng không làm rách da, chỉ để lại một dấu răng mờ trên đó.

Vương Điền biết hắn đau đến mất ngủ nên ra sức xoa sống lưng lạnh lẽo của hắn. Lương Diệp ủ rũ híp mắt, đặt bàn tay lạnh lẽo lên chiếc bụng ấm của anh.

"Hồi trước đau không chịu nổi thì ngươi làm sao đây?" Vương Điền nhìn hắn oằn mình chịu đựng mà cứ cảm giác xương cốt mình cũng đau lâm râm.

Móng vuốt của Lương Diệp dạo bộ đến eo lưng anh vuốt ve. Hắn khinh thường đáp: "Đau thì chịu đựng. Lấy đâu ra 'Làm sao đây'. Trẫm nào có yếu ớt như ngươi."

Vương Điền lạnh lùng nói: "Vậy bây giờ ngươi cũng chịu đựng đi."

Lương Diệp nghẹn họng. Hắn mệt rã rời tựa vào lòng anh, rì rầm: "Những năm gần đây, chứng đau đầu càng lúc càng hoành hành. Trẫm không chịu đựng nổi, phải ôm ngươi mới thấy đỡ hơn chút."

"..." Khóe môi Vương Điền giật giật. Nể tình cục đá kia, anh không đẩy hắn ra. Xem như anh đã biết cái miệng tồi tệ của hắn chẳng nói được câu nào thật lòng. Rõ ràng đau đến run cả móng vuốt rồi mà vẫn tỏ vẻ điềm nhiên cậy mạnh.

Giả vờ giả vịt.

Anh mơ màng thiếp đi, sau đó bị tảng băng trong lòng hun lạnh đến tỉnh. Vương Điền khép hờ mắt nhìn Lương Diệp cầm con dao lá liễu mỏng lựa chỉ vàng thêu trên cổ áo anh. Thằng oắt này còn lựa rất nghiêm túc, mỗi lần cứa đứt một sợi. Thợ may mà thấy cảnh này chắc phải tức phát khóc.

Lương Diệp nhận ra sự thay đổi trong nhịp thở của anh nhưng chẳng buồn ngước mắt, khó chịu nói: "Ngươi ngủ tận nửa canh giờ."

Chơi trò ngủ lâu vậy trước mặt người đang đau đến không ngủ được đúng là một sự khiêu khích.

"Ừ." Vương Điền cúi đầu nhìn hắn cắt đứt thêm một sợi chỉ vàng, nói không lựa lời: "Đang yên đang lành, ngươi phá hỏng bộ xiêm y này làm gì?"

"Ngươi lại không cho trẫm phá." Lương Diệp cụp mắt, mũi dao lướt từ vạt áo đã bung nửa của Vương Điền đến trước ngực anh, sau đó khua múa vài bận bên gáy anh. Thấy Vương Điền chẳng thèm chớp mắt, hắn buồn chán khảy nhẹ vành tai mềm mại của anh, tự nhiên như ruồi cứa đứt hai sợi tóc mai.

Vương Điền buồn ngủ rũ rượi, lại không muốn ngủ. Anh sờ lên cổ tay lạnh thấu xương của Lương Diệp, ấn vào con sâu độc đang giấu mình dưới làn da, khẽ nói: "Hay là ngươi cho nó bơi lên trên đi."

Lương Diệp nâng mí mắt nhìn về phía anh, ánh mắt có phần hứng thú.

Con sâu này bơi lên chừng nào là Vương Điền sẽ đau đớn chừng nấy. Lần bơi xa nhất cùng lắm chỉ qua được cánh tay. Lương Diệp biết anh sợ đau nên từ khi đồng ý không sử dụng sâu với anh nữa thì cũng rất giữ chữ tín.

Dĩ nhiên, nguyên nhân chính vẫn do hắn chưa kịp chơi đã ghiền thì Vương Điền đã đau ngất xỉu mất rồi. Chán thật.

"Thật ư?" Lương Diệp nóng lòng muốn thử.

Vương Điền lấy đi dao lá liễu, đặt nó tại cổ tay hắn: "Ở đây không thấy rõ, nhích lên trên chút để ta xem có mổ ra được hay không."

Lương Diệp lặng thinh hai giây, tiếp đó vùi đầu vào lòng anh nở nụ cười. Hắn mặc kệ con dao trong tay Vương Điền đang kề sát cổ tay mình, run rẩy dữ dội hơn, Vương Điền cũng khua tay không chuẩn nên để dao cách xa hắn chút.

Bàn tay lạnh lẽo của Lương Diệp đặt lên mu bàn tay anh, chỉ dẫn lưỡi dao kề cận làn da mình, cười khẽ: "Không cần phải cho bơi, trẫm dạy ngươi cách lấy."

Thế rồi, Vương Điền trơ mắt nhìn lưỡi dao mỏng tựa cánh ve cắt qua phần da non mịn của Lương Diệp. Sâu độc đang ngủ đông bên dưới khẽ run lên rồi bắt đầu vùng vẫy dữ dội như điên, tiếc rằng nó đã bị lưỡi dao nhẹ nhàng đè tại chỗ. Máu chảy ra từ cổ tay Lương Diệp, ngấm vào tay áo Vương Điền. Lương Diệp cầm tay anh nhấn xuống, kề tai anh thủ thỉ thân tình: "Chỉ cần bỏ thêm chút sức nữa..."

Vương Điền nhận thấy tay mình bất giác ấn mạnh.

"... là ngươi có thể chết chung cùng nó rồi." Lương Diệp vui vẻ nói tiếp.

Vương Điền thầm mắng một tiếng, muốn buông tay ngay, lại bị Lương Diệp ấn chặt không thể xê dịch. Bàn tay hai người đan vào nhau dưới lớp áo dính máu. Lương Diệp hơi ỉu xìu nói sát gần anh: "Ngươi có thể giúp trẫm bớt đau đầu, song tóm lại vẫn đau. Tại sao ngươi không đau chứ? Trẫm giữ ngươi lại hình như chẳng có tác dụng gì, lúc đau đầu, đến việc chơi với ngươi cũng hết vui. Chán kinh..."

Vương Điền thoáng ngẩn ra. Anh nhìn đồng tử hơi tan rã của Lương Diệp. Rõ ràng đang đứng trước ranh giới sống chết, tính mạng gặp nguy hiểm, anh lại có phần xót xa khó diễn tả.

"Còn nhìn trẫm vậy nữa là trẫm móc mắt ngươi ra nhắm rượu đấy." Lương Diệp hơi bực bội nhíu mày.

Vương Điền ngó lơ hắn, cũng không quan tâm sâu độc sắp bị xử gọn trong người Lương Diệp. Anh chỉ lau máu trên cánh tay giúp hắn bằng một tay khác, hỏi ra câu lạc đề: "Bao lâu ngươi chưa ăn cơm rồi?"

Lương Diệp ngẩn ngơ. Cảm xúc bực dọc ngang tàn đang xâu xé trọn cơ thể hắn bỗng chốc bị đánh tan. Hắn nhíu mày ngẫm nghĩ hồi lâu, mới chậm chạp trả lời: "... Không nhớ."

"Bụng ngươi sôi réo đau cả tai ta." Vương Điền xoa nhẹ bụng hắn, nhớ đến hành động đặt bàn tay lạnh lẽo lên bụng mình của hắn ban nãy, anh mới sực phát hiện: "Đói thì đi ăn gì đi, đừng nổi điên."

Lương Diệp nhíu mày, phân vân giữa nổi điên và ăn cơm một lát, đoạn cầm lấy tay anh, điều khiển chọt lưỡi dao vào con sâu đang hấp hối: "Trẫm đau đầu, nuốt không trôi."

"Vậy ngươi để ta ăn một bữa khuya rồi hẵng chết." Vương Điền chẳng tốn bao nhiêu sức đã đẩy lùi được lưỡi dao nhỏ kia, ngồi dậy chà máu trên tay áo.

Mười lăm phút sau, Vương Điền ngồi trước bàn thong dong ăn cháo. Lương Diệp ngồi bên bực bội đá chân ghế của anh. Vương Điền đút thìa cháo vào miệng hắn.

Lương Diệp lườm anh một lúc lâu, mới miễn cưỡng nuốt cháo.

Vương Điền kìm nén cảm xúc đút cho hắn non nửa tô cháo. Tần suất đá ghế của thằng oắt này giảm dần, còn õng ẹo xáp lại bên anh, hào hứng chờ anh đút.

"..." Vương Điền nhìn ra hắn không muốn ăn. Dù sao lúc đang đau chết khiếp thì ăn gì cũng hận không thể nôn ra luôn. Vậy mà thằng oắt này lại có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được đút, lần nào cũng cắn thìa, chờ anh giật nhẹ ra mới bằng lòng nhả miệng.

Vương Điền không cho hắn ăn nhiều. Nhìn hắn uống hết cốc nước ấm, anh mới đặt thìa xuống, hờ hững nói: "Được rồi, giết đi."

Lương Diệp chớp chớp mắt, cúi đầu ngó qua cổ tay máu thịt lẫn lộn của mình. Hắn cọ máu vào người Vương Điền, lẩm bẩm: "Ba ngày rồi trẫm chưa ăn."

Mãi đến lúc này mới nghĩ ra.

"Đáng đời, sao không tự bỏ đói chết mình luôn đi." Vương Điền cười nhạo.

Lương Diệp chép miệng một tiếng, "Trẫm không thấy đói."

"Ngươi không thấy đói mà ngươi thấy phiền đến muốn giết người." Vương Điền cười lạnh lùng: "Ta bận bịu suốt một ngày còn phải chịu thương chịu khó hầu hạ ngươi. Ngươi lại tóm lấy ta nhe nanh múa vuốt, hùa theo cả hoàng cung bắt nạt ta."

Lương Diệp khiếp sợ nhìn anh.

Đến mình đường đường là một Hoàng đế cũng sắp bị hắn mắng thành con chó rồi... Thế mà hắn còn dám nói bản thân bị mình bắt nạt?

Vương Điền cởi áo ngủ bị cắt bung chỉ ra ném xuống đất, tìm bộ đồ mới thay. Thấy Lương Diệp vẫn ngồi thẫn thờ ở bàn, anh dứt khoát lơ đi, leo lên giường.

Một lúc lâu sau, ai đó mới chầm chậm leo lên giường, tiện tay chọc eo lưng anh, nhỏ giọng nói: "Nãy trẫm nói đùa ngươi thôi. Không giết được con sâu kia. Trẫm chết thì nó mới chết."

"Cút." Vương Điền lạnh lùng kiêu ngạo nhả một chữ.

Nghe vậy, Lương Diệp không giận mà còn vui. Hắn thân thiết ôm lấy anh từ đằng sau, thở ra một hơi hài lòng, móng vuốt lạnh lẽo vuốt ve bụng Vương Điền: "Vừa rồi... trẫm hơi đói bụng thật."

Vương Điền lười phản hồi hắn. Ngờ đâu càng làm thinh hắn càng hăng hái. Lương Diệp sờ soạng bụng anh, hồi lâu sau mới thắc mắc: "Vương Điền này, có phải ngươi mập lên không vậy?"

Mọi người đều biết mặc dù Vương Điền là một sếp tổng nhưng anh thuộc tuýp sếp tổng vừa đẹp trai vừa biết tự kiểm soát bản thân. Không chỉ sở hữu vóc dáng cao ráo với vai rộng, eo thon, chân dài, anh còn có cơ bụng sáu múi đẹp đẽ là kết quả của quá trình khổ luyện. Vương Điền mặc vest đem đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng phong độ, Vương Điền cởi vest lại khiến huyết mạch người ta sục sôi.

Anh có thể chấp nhận việc ngày nào mình cũng phải căng não tăng ca mệt như con chó... nhưng anh không chấp nhận nổi việc cơ bụng biến mất và mình biến thành một ông sếp bụng phệ.

Chịu khổ được chứ tuyệt nhiên không thể ngấn mỡ.

Cứ thế, tờ mờ sáng hôm sau, trong Ngự Hoa Viên có thêm một bóng người chạy bộ buổi sáng.

Lương Diệp với đôi mắt thâm quầng ngồi xổm trên cành cây nhìn người đang chạy vòng vòng phía dưới. Hắn ngáp một cái rõ to, uể oải nói: "Chỉ mập thêm chút đỉnh thôi mà."

Hắn duỗi ngón cái và ngón trỏ minh họa: "Sờ mềm hơn chút chút ấy à, trẫm thích."

"Ngươi thích cái khỉ khô." Vài tháng nay Vương Điền chưa rèn luyện được mấy, lúc chạy còn thở hơi gấp: "Ngươi thích cả heo, sao không ôm heo ngủ?"

Lương Diệp khó hiểu: "Con heo có tội tình gì với ngươi à?"

Vương Điền chỉ liếc hắn. Chạy đủ số vòng rồi, anh nhảy bật lên hít xà tại một cành cây có độ cao phù hợp. Lương Diệp cảm thấy mới lạ, nhảy tới ngồi xổm tại cành cây anh đang tập thể dục, tò mò hỏi: "Lại làm gì nữa vậy?"

Vương Điền vịn cành cây nhấc thân người lên, đanh mặt nhìn hắn cầm nhành cây nhỏ chọt mu bàn tay mình, thở ra một hơi dồn nén: "Tranh thủ để sau này xoay ngươi vòng vòng cho ăn đòn."

Lương Diệp nghe vậy cười sang sảng.

Bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ khó chịu khi bị coi khinh, huống hồ đối phương còn là con hàng khốn nạn đang mập mờ với mình. Vương Điền híp mắt, bất chợt tóm cổ chân Lương Diệp, kéo hắn xuống.

Theo lý thì Lương Diệp phải tránh được dễ ợt, hay ít ra sẽ ung dung tiếp đất.

Tuy nhiên trong hiện thực, thằng oắt này phản ứng chậm chạp, chân trượt một phát, ngã ụp xuống đất thành lễ lạy quỳ rạp*. Tiếng rơi nặng nề kia khiến người nghe ê cả răng.



Vương Điền đang treo mình tại cành cây trúc trắc quay mặt xuống nhìn hắn: "Vừa rồi ta... chỉ đùa với ngươi thôi."

Lương Diệp từ từ ngẩng khuôn mặt đầy bùn lên, u ám nhếch khóe môi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.