Lương Diệp lúc thật lòng cười tươi trông rất đẹp, tựa đóa hoa tuyết cuối cùng rơi xuống vào mùa Đông, đem đến cho người ta cảm giác vừa lạnh lẽo vừa tĩnh lặng.
Vương Điền cụp mắt, đường nhìn lang thang vô định vài giây, sau vẫn dừng tại gương mặt Lương Diệp. Tuy nhiên, nụ cười ấy chỉ thoáng qua, anh không khỏi tiếc nuối.
Lương Diệp nhìn anh chăm chú với vẻ khó lường hồi lâu, mới nói: "Thời gian không còn sớm."
Vương Điền cười khẽ, không hề bất ngờ. Anh đứng dậy, thở dài: "Về thôi, chưa ăn tối nữa."
Anh nói đi là đi luôn. Khi lướt qua Lương Diệp, anh bỗng bị chặn ngang, đè lên cây cột. Khác ở chỗ lần này Lương Diệp lót cánh tay sau lưng anh, bàn tay thậm chí chu đáo che kín phần gáy của anh. Có thể nhìn ra hắn rất sợ anh bị va đau lại mắng chửi mình.
Sự ngang ngược đầy thận trọng ấy làm Vương Điền hơi tức cười, trái lại cũng rất hưởng thụ. Anh thư thái dựa lên cánh tay Lương Diệp, vui vẻ nhìn hắn.
Lương Diệp miêu tả tỉ mỉ đường nét khuôn mặt anh một lượt bằng ánh mắt. Thấy Vương Điền không có ý chối từ, hắn mới chầm chậm tiến tới, nhẹ nhàng chạm chóp mũi mình lên khóe môi anh.
Chóp mũi hơi lành lạnh.
Vương Điền nhấc tay choàng lấy cổ hắn, thong thả hôn mắt môi hắn. Dưới ánh trăng, hai bóng dáng thân mật lúc gần lúc xa, không còn nhận ra ống tay áo rộng là của ai. Dường như Lương Diệp luôn biết cách bắt chước anh tại một số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948588/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.