Dạo gần đây mưa nhiều. Ngoài trời, mưa phùn rả rích. Trong phòng, Vương Điền đang chơi cờ năm quân* với Triệu Kỳ.
*Cách chơi như cờ ca-rô nhưng dùng quân cờ vây.
"Nho này ngon phết." Triệu Kỳ đang đắn đo về nước đi tiếp theo: "Ta chưa ăn được loại nho nào ngon vậy ở nước Triệu, dẫu có cũng chẳng đến lượt ta."
"Đùa à? Huynh là Hoàng đế mà?" Vương Điền chọn một loại trái cây khác ăn, cảm nhận được vị ngọt lành giống với thứ quả mình từng ăn ở núi Thập Tải hồi trước. Tuy nhiên hình như thời hiện đại không có loại quả tương tự.
"Ta ăn thêm một chén đồ mặn cũng bị xét ra mười tội to!" Triệu Kỳ đặt mạnh quân cờ lên bàn cờ: "Mẹ bà nó, ngươi nói xem có phải Lâm Uyên mắc tật xấu gì không?! Ta rộng lượng không chấp y mà y cứ như bà vợ nheo nhéo theo sau ta chằm chặp để bới móc. Nếu người nhà y không chết sạch rồi thì ít nhất ta cũng phải tru di cửu tộc y!"
"Ồ." Vương Điền đáp qua quýt. Im lặng một chốc, anh mới hỏi: "Huynh nói ba câu đều không rời Lâm Uyên, liệu có phải hai người..."
"Ông đây thà vào chuồng heo ngủ cùng một con heo còn hơn là ngủ chung với y!" Triệu Kỳ chưa nguôi cơn giận, bứt một quả nho ném vào miệng nhai nhồm nhoàm chẳng thèm nhả vỏ: "Trong tất cả nam nữ và súc vật khắp thiên hạ này, y chính là kẻ khiến người ta thấy ghét nhất. Nếu không phải do y thì ta đã chẳng lưu lạc đến bước đường này. Bao giờ về kiểu gì ta cũng phải xử chết y!"
"Xin hãy bớt giận, một thuộc hạ không vâng lời thôi." Vương Điền nhìn hai chùm nho của mình cứ thế chui hết vào bụng hắn, lặng lẽ lấy thêm một loại quả khác ăn, tiện thể thắng tiếp ván nữa.
"Ôi chao, sao ta không nhìn ra nhỉ!" Triệu Kỳ tiếc nuối vỗ đùi một phát, tự thu dọn bàn cờ: "Nào nào nào, ván này không tính, chúng ta chơi ván nữa!"
"Đánh cờ cả buổi sáng chưa chán à?" Vương Điền không còn cách nào khác ngoài đánh tiếp với hắn.
"Trò này vui, dễ chơi. Mấy cái cờ vây, bài cửu* gì đấy ông đây đếch hiểu con mẹ gì hết, toàn làm trò cười cho người khác." Triệu Kỳ trợn trắng mắt: "Thi nhau ra vẻ làm gì không biết, chẳng phải cuối cùng vẫn phải quỳ xuống dập đầu trước bàn chân ông đây như thường sao? Một lũ hèn nhát."
Vương Điền cười khẽ: "Ngồi ở vị trí cao lâu dần thành thói thích trên cơ là chuyện thường tình. Tuy nhiên, xét cho cùng, điều quan trọng nhất vẫn là bản thân được thư thái, bằng không cứ sống theo khuôn phép cả đời thì chẳng thú vị tẹo nào."
"Ha, ta thích những lời ngươi vừa nói." Triệu Kỳ hạ cờ trước anh, nghiêng đầu phun hạt nho xuống đất, bỗng dưng đờ đẫn một lát. Kế đó, hắn mới hơi xấu hổ nói: "Xin lỗi nha, ta quên béng mất."
"Không sao, có người thu dọn." Vương Điền cười không để bụng, tiếp tục đánh cờ với hắn.
Qua thêm hai, ba ván, Triệu Kỳ chuyển sang ngồi xổm trên sập gỗ phân tích ván cờ. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng mặt nhìn anh: "Hầy, ta nói thật này. Ta từng gặp không biết bao nhiêu quan lớn, quý nhân, hoàng tử, hoàng tôn rồi mà chưa thấy ai thật lòng thật dạ, không xem thường ta được như ngươi."
"Đều một mũi hai mắt giống nhau, có gì để xem thường? Với lại huynh là bậc cửu ngũ chí tôn, bọn họ dám xem thường cả huynh ư?" Vương Điền hỏi.
"Không giống nhau đâu. Hồi trước ta từng đi cuốc đất, làm ăn mày, chân chạy vặt trong rạp hát, còn từng vào rừng làm thổ phỉ cướp của... Tóm lại toàn mấy nghề thấp kém. Ngươi thử ngẫm xem, ai thèm quan tâm đến một hoàng đế từng sống lang bạt được chăng hay chớ thế chứ, ta có cố gắng giả vờ cách mấy thì vẫn để lộ sơ hở." Triệu Kỳ sờ mũi.
Vương Điền chụm tay áo, nói: "Lao động là vinh quang, quần chúng lao động phổ thông là những người đáng kính nhất."
"Hửm?" Triệu Kỳ nhìn anh hơi khó hiểu.
"... Về mặt bản chất đều là bóc lột như nhau thôi. Đặc biệt dưới chế độ phong kiến này, tầng lớp lao động luôn phải chịu nhiều khổ cực nhất." Vương Điền rủ mi mắt: "Mặc dù ta sống tại Đại Đô nhưng cũng hiểu tình hình xã hội khó khăn. Nếu huynh đã có trải nghiệm về những nỗi khổ ấy của bá tánh thì khi gặp dịp trở thành Hoàng đế, huynh sẽ càng biết cách đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ cho họ hơn. Thường xuyên đụng độ ánh mắt dị nghị thì đã sao. Việc huynh lên được ngôi Hoàng đế chính là phúc phần của bá tánh Nam Triệu."
Ánh mắt nhìn anh của Triệu chuyển dần từ khó hiểu sang đồng tình và tán dương. Hắn nhìn ván cờ trước mặt, từ từ nở nụ cười: "Lời nào qua miệng ngươi cũng dễ nghe thật đấy. Đám quan viên bên ta mà ăn nói xuôi tai được bằng một nửa ngươi thôi thì đã chẳng chọc ta điên lên từ ngày này qua ngày khác."
"Sự thật mất lòng Bệ hạ à." Vương Điền cười nói: "Huống hồ, ta ở Bắc Lương thì bàn luận chuyện Nam Triệu cũng đâu ảnh hưởng gì đến mình."
"Ngươi đây đã thông minh còn thông minh theo kiểu giành được sự yêu thích của người ta nữa." Triệu Kỳ thở dài: "Sao ta lại không có một huynh trưởng giỏi giang vậy nhỉ? Lương đế may mắn thật đó."
Vương Điền khẽ cười, không nói gì thêm.
"Ngươi đoán được từ khi nào?" Triệu Kỳ hơi tò mò.
"Đoán được gì cơ?" Vương Điền biết vẫn cố hỏi.
Triệu Kỳ cười nói: "Đừng giả vờ nữa, ngươi đã biết từ lâu, cố tình nhặt ta về nhà."
"Dù Hoàng đế gặp khốn cảnh thật thì với độ thận trọng của mình, huynh tuyệt nhiên sẽ không đến nông nỗi cất một lệnh bài rồng vàng trong người được." Vương Điền phất tay, tỏ ra khiêm tốn: "Ta chỉ nghi ngờ chứ chưa vạch trần, tự huynh nói nhé."
Triệu Kỳ nhìn anh nghiền ngẫm: "Ngươi không tò mò lý do ta tới tìm ngươi à?"
"Tò mò hại chết mèo." Vương Điền lão luyện: "Bệ hạ không chê nhà ta đơn sơ thì ta sẽ dốc lòng dốc sức tiếp đãi, tiện làm tròn lễ nghĩa của một chủ nhà."
"Ta vốn muốn tìm Lương đế, mỗi tội tính tình Bệ hạ này của các ngươi ẩm ương quá, thật khó để tiếp cận." Triệu Kỳ chầm chậm cất lời: "Chỉ nghe dạo gần đây hắn đang yêu chiều một thần tử, ta đoán là ngươi nên mạo hiểm thử một lần."
"Bệ hạ quả nhiên có con mắt tinh tường." Vương Điền vô tư dát vàng lên mặt.
"Mà ngươi đã là huynh trưởng của Lương đế thì cớ gì phải thay tên đổi họ, tự xem mình thành bề tôi?" Triệu Kỳ thấy khó hiểu: "Mối quan hệ vốn không tốt đẹp, lý nào Lương đế còn cất nhắc ngươi đến thế?"
"Chuyện này kể ra thì dài lắm." Vẻ mặt Vương Điền dần trĩu nặng. Anh chỉ vào khuôn mặt mình, nói ra những lời khó phân biệt thật giả: "Ta và hắn là anh em sinh đôi; giống nhau phải bảy, tám phần mười. Hắn ra lệnh cho ta đeo mặt nạ hằng ngày, không được lộ mặt với người ngoài. Điều ấy đã khiến cho mối quan hệ của bọn ta rơi vào bế tắc..."
Vương Điền thấy bản thân đã đủ trình bày sạp kể chuyện, có khi còn kiếm chác được kha khá từ việc biên soạn truyện cũng nên.
"Khó trách." Triệu Kỳ gật đầu. Hắn trầm ngâm hồi lâu, mới nói tiếp: "Vậy không biết Vương đại nhân nhìn nhận Liên minh Lâm Đồ này ra sao?"
"Theo cái nhìn vụng về của tại hạ, lần này Đông Thần lấy Liên minh Lâm Đồ ra bàn luận đơn giản chỉ vì muốn một mũi tên trúng hai đích." Vương Điền phân tích từ tốn: "Vừa chèn ép Bắc Lương, vừa kéo Nam Triệu ra cho một cái tát. Thân Nghiêu là con cáo già đã thành tinh, có lẽ không kiên nhẫn chờ thêm được nữa nên mới tìm một cái cớ để xuất binh. Chỉ e lão ấy đang lên kế hoạch bắt tay với Bắc Lương bọn ta, tiến đánh Nam Triệu."
Triệu Kỳ gảy quân cờ: "Tại sao không phải bắt tay với Nam Triệu để đánh Bắc Lương nhỉ?"
"Bệ hạ quan tâm đến Bắc Lương bọn ta quá." Vương Điền cười nói: "Ai chẳng biết Thôi Ngữ Nhàn đang nắm quyền tại Bắc Lương, Thân Nghiêu thì là cậu ruột của bà ta. Nếu đệ đệ không biết cố gắng kia của ta hết gồng gánh nổi thì Bắc Lương sẽ thành sân sau của Đông Thần. Việc Thân Nghiêu muốn nuốt trọn hay không chỉ còn là chuyện sớm muộn. Dĩ nhiên, lão sẽ tập trung nguồn lực vào nơi hiệu quả nhất."
Triệu Kỳ xếp năm quân đen thành một dãy.
"Bắc Lương bắt tay với Nam Triệu, lấy yếu đánh mạnh, ắt sau này sẽ ngang sức ngang tài, không bên nào phải chịu thiệt." Vương Điền cầm quân trắng thay thế quân đen ở chính giữa: "Trái lại, bất kể Bắc Lương hay Nam Triệu bắt tay riêng với Đông Thần thì vẫn là lấy mạnh đánh yếu, chết bên nào cũng thành môi hở răng lạnh. Nếu không hiểu rõ điều này thì sao Bệ hạ lại chủ động tìm tới chỗ ta đây?"
Triệu Kỳ híp mắt: "Lương đế vậy mà có nhân tài tầm cỡ này đi theo, quả nhiên không thể tin hết vào lời đồn."
"Ta chẳng qua chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, một bia ngắm bị ép đẩy ra thôi." Vương Điền cười thoải mái: "Có điều, suy tính cẩn thận thì Bệ hạ của bọn ta thực sự là một đối tác không tồi đâu đấy."
"Trước đó, đúng thật ta đã gặp cảnh gian khó, may nhờ ba lượng bạc kia của ngươi cấp cứu." Triệu Kỳ phẩy tay áo: "Vừa rồi ta cũng không dối gạt ngươi. Ta thật lòng thấy ngươi rất tài giỏi. Nếu ngươi đến Nam Triệu chỗ ta, ta ắt sẽ đối xử theo lễ quốc sĩ*."
*Lễ dành cho nhân tài kiệt xuất của quốc gia.
"Xin nhận tấm lòng ưu ái của Bệ hạ, có điều, một bề tôi không thể theo hầu hai chủ. Mặc dù đệ đệ của ta luôn khiến người khác thấy ghét... nhưng ta tin trong tương lai, hắn sẽ là một Hoàng đế tốt." Vương Điền chắp tay cười nói: "Ta cũng thấy được ở Triệu huynh sự thẳng thắn cởi mở, nếu huynh không chê thì thật mong được kết thành bạn bè."
"Dĩ nhiên là không chê rồi." Triệu Kỳ chỉ vào bàn cờ: "Ta chưa từng chơi loại cờ nào đơn giản nhưng lại thú vị đến vậy."
"Vậy huynh trả ta ba lượng bạc kia sớm sớm chút nhé." Đuôi lông mày Vương Điền khẽ nhướng: "Để ta còn về bù đắp cho người yêu của ta."
Triệu Kỳ thoáng sửng sốt, chợt cất tiếng cười to, vỗ vai anh nói: "Được thôi người anh em, đợi đối thủ một mất một còn của ta trả lại thì ta sẽ trả cho đệ."
**
Khi Triệu Kỳ rời khỏi, trời đã tạnh mưa.
Người hầu tiến vào dọn dẹp sàn nhà. Vương Điền thì thong thả dọn dẹp bàn cờ. Nghe tiếng giày ướt nước giẫm lên sàn, anh nói chẳng cần ngẩng đầu: "Cởi giày rồi hẵng vào, dính toàn nước với đất."
"Thay sàn nhà mới à? Trẫm chưa thấy kiểu dáng này bao giờ." Lương Diệp hứng thú quan sát sàn nhà, cố tình giậm giậm đôi giày ướt bùn, thật lòng khen ngợi: "Bền chắc thật đấy."
Vương Điền ngẩng mặt nhìn hắn với ánh mắt sâu xa. Lương Diệp đá bừa đôi giày sang bên cạnh, chắp tay sau lưng dạo khắp gian trong, gian ngoài của căn nhà một lượt như hổ ra oai tuần tra lãnh địa. Cuối cùng, hắn đi đến bên cạnh anh, khịt khịt mũi, không được vui: "Sao trẫm ngửi thấy mùi thối vậy?"
"Chắc mũi bị hỏng rồi." Vương Điền hờ hững đáp cho có, tiếp tục nhặt nhạnh quân trắng trên bàn cờ.
"Ngươi đánh cờ với ai đấy?" Lương Diệp nắm lấy cổ tay anh, nhìn chằm chằm những quân cờ trên bàn cờ hồi lâu, tiếp theo khó chịu hỏi: "Loại cờ gì đây? Sao ngươi chưa bao giờ đánh với trẫm?"
"..." Vương Điền thản nhiên nhìn hắn.
Lương Diệp nói năng quái gở: "Giấu người thì thôi đi, còn thể hiện ra trắng trợn đến vậy. Ngươi chẳng những dạy hắn chơi cờ mà còn cho hắn ăn hết nho và hoa quả trẫm cho ngươi. Trẫm không nỡ ăn, đưa tới chỗ ngươi, ngươi thì hay rồi, lấy đồ của trẫm để tạo dựng mối quan hệ. Quả không hổ là thương nhân có tầm cỡ, tinh khôn thật đấy."
Vương Điền bưng tách trà lên kề bên môi hắn. Lương Diệp cúi đầu uống hai ngụm rồi cười khẩy: "Cho trẫm uống nước trà hắn uống còn thừa nữa."
"Đừng nhây mãi thế." Vương Điền đặt tách trà xuống: "Đến cả số nho người ta ăn ngươi cũng đếm kỹ thật đấy."
Lương Diệp bĩu môi, phủi mạnh bờ vai anh, cất giọng nặng nề đầy u ám: "Ngươi biết trẫm ở gần xem mà còn dám để hắn chạm vào? Gọi một tiếng "Triệu huynh", hai tiếng "Triệu huynh" ngọt sớt. Trái lại, trẫm thành đệ đệ làm người ta ghét. Giờ mà để hắn ở thêm hai hôm nữa thì liệu ngươi có chuẩn bị thắp nến chung giường, tâm sự trắng đêm với hắn luôn không?"
"Kiếm lý do thì cũng phải kiếm cái nào đáng tin chút chứ." Vương Điền bị hắn phủi đau vai, bèn kéo tay hắn ra, nhíu mày nói: "Dẫu có thắp nến tâm sự trắng thêm thật thì cũng..."
Ánh mắt Lương Diệp lạnh căm như sắp giết người. Thậm chí Vương Điền cảm nhận được cả cơn đau do sâu độc gây ra đã lâu không gặp. Anh hơi khó tin nhìn Lương Diệp. Lương Diệp chầm chậm nhếch môi, nghiến răng ép con sâu đang ngo ngoe rục rịch kia xuống, sắc mặt hắn đen sì.
Cơn đau sắc lịm lướt qua Vương Điền trong thoáng chốc. Lương Diệp vươn tay định đỡ anh, lại hơi bối rối hạ tay xuống, sa sầm mặt chẳng nói chẳng rằng.
Vương Điền hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Ta chỉ lấy ví dụ thôi."
"Ngươi là người của trẫm." Lương Diệp nói: "Không có kiểu ví dụ này."
"Ngươi không thích nhìn cảnh đấy thì tự đi mà nói." Vương Điền hết nhịn nổi, hất văng bàn cờ trong tầm tay, quân cờ rơi rào rào xuống đầy đất: "Ta nói chuyện với người ta bình con mẹ nó thường lắm luôn đấy. Nếu vậy, sau này đi trên đường, ta mà nhìn một con chó thêm vài lần thì ngươi cũng xông lên cắn nó luôn đúng không?!"
Lương Diệp không vui ra mặt: "Trẫm chỉ lột da nó."
"..." Vương Điền nhìn hắn gườm gườm hồi lâu, mới phun ra một câu: "Biến thái chết tiệt."
Lương Diệp híp mắt, khó chịu nói: "Ngươi chưa một lần cười thật lòng với trẫm như vậy. Ngươi chẳng những dạy hắn chơi cờ mà còn ngoan ngoãn gọi hắn là Bệ hạ. Nho trẫm chọn lựa kỹ càng hái về cho ngươi, ngươi cứ thế nhường hết cho hắn ăn, trẫm cũng chưa dám phun hạt lên sàn nhà của ngươi nữa... Ngươi còn nói thích hắn, ngươi muốn thành đôi với hắn chứ gì?"
Vương Điền bị chọc tức đến bật cười: "Đúng vậy, ta muốn thành đôi với hắn đấy. Cùng là Hoàng đế, người ta đẹp trai lắm tiền hơn ngươi, còn không hở ra là để sâu độc hành hạ đòi mạng ta như ngươi. Lý nào ta lại không thể thành đôi với hắn?"
Khí thế quanh thân Lương Diệp bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, hắn chùng giọng: "Vương Điền, hồi nãy trẫm không cố ý."
"Mẹ kiếp! Ngươi không cố ý thì ta phải chịu chắc?!" Vương Điền cười lạnh lùng: "Lương Diệp, ở chỗ ta đây công-tư rạch ròi. Nếu ngươi không phân biệt rõ được thì hai ta nên chia đôi ngả nhân lúc chưa muộn đi. Ngươi yên phận làm đế vương của ngươi, ta ngoan ngoãn làm bề tôi của ta, đỡ phải mập mờ lằng nhằng tình cảm, làm trễ nải kế hoạch lớn lao của ngươi."
Lương Diệp nhíu mày: "Ngươi che chở cho Triệu Kỳ kia đến thế sao?"
"Đúng. Ít ra đầu óc hắn còn bình thường!" Vương Điền giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Lương Diệp khẽ giật mình, nhìn bóng dáng giận đùng đùng chẳng mấy đã khuất sau cửa của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]