Chương trước
Chương sau
Tính tự giác của Vương Điền khá cao. Người xoi mói khó chơi đến mấy anh cũng xử lý được. Thế mà hễ cứ động đến Lương Diệp là mọi nền nếp tu dưỡng được bấy lâu nay đều không cánh mà bay.

Anh day mạnh ấn đường căng tức, không biết vạt áo ngấm nước mưa ở đâu mà sũng nước, dính chặt lấy ống quần khiến người ta lạnh run. Chiếc lá khô vàng rụng xuống, che đi con giun trên phiến đá xanh.

Vương Điền tiện tay nhặt một cành cây, gạt chiếc lá ra, ném mấy con giun đang ngọ nguậy xuống chỗ bùn đất bên cạnh. Thêm một chiếc lá khô rụng xuống, anh vươn tay bắt lấy. Khi ngẩng đầu nhìn lên, anh mới phát hiện lá trên cây đã khô vàng quá nửa, gió cũng rét lạnh dần.

Trời vào Thu từ lúc nào anh chẳng hay.

Lẽ ra hôm nay anh định bàn chuyện hợp tác với Nam Triệu cùng Lương Diệp. Nếu Lương Diệp không bận thì giữ hắn lại ăn bữa tối rồi ôm người ta ngủ một giấc thật ngon... Thế nhưng sâu độc vừa quậy phá, anh đã mất sạch lý trí.

Anh có thể làm một thanh đao nổi bần bật của Lương Diệp, giúp Lương Diệp xã giao tráo trở với người khác, xuôi theo được cả tính tình vui giận thất thường hay trạng thái thường xuyên nổi điên của Lương Diệp... Tuy nhiên, anh chẳng có cách nào để chấp nhận việc Lương Diệp sử dụng bạo lực đe dọa anh trong chuyện tình cảm.

Thích Lương Diệp, anh vui lòng cưng nựng đối phương, tạm cho ve vãn đánh yêu là cái thú trong tình yêu, chỉ có sự áp bức và chèn ép là cực vô nghĩa.



Với anh, tình yêu cùng lắm là thứ điều tiết chứ không phải nhu yếu phẩm, không thể đánh đồng với công việc. Chẳng qua, anh không lường trước được rằng Lương Diệp có thể dễ dàng khiến bản thân vuột khỏi tầm kiểm soát như vậy... Nếu vào tại mấy tháng trước, dẫu Lương Diệp có gọi thẳng sâu ra để chèn ép thì anh tuyệt nhiên cũng sẽ không phản ứng vậy.

Quay về dịu giọng đôi câu dỗ dành hắn, tranh thủ thời gian bàn việc chính thôi, suy cho cùng vất vả lắm Lương Diệp mới rời cung được một chuyến... Vương Điền nhắm mắt, hòng tự thuyết phục mình.

Dẹp mẹ nó đi, dựa vào đâu cơ chứ.

Vương Điền bẻ cành cây trong tay thành từng đoạn. Gió lùa vào khiến anh lạnh thấu tim. Anh quăng bừa cành cây đi, vén tà áo còn ẩm ướt lên, đứng dậy khỏi bậc thềm, lê đôi guốc gỗ trở về.

Tính tình thối nát của Lương Diệp chẳng khác anh là mấy, có khi đã tức điên rời khỏi từ lâu. Anh chụm tay áo quay về, vừa đi vừa suy nghĩ hơi tiếc nuối. Tối nay đành ăn lẩu một mình vậy... Đờ mờ, cái thứ thời tiết quái quỷ này lạnh thế.

Vào trong, anh khịt mũi, nhìn quanh một vòng, không thấy Lương Diệp đâu mới đóng chặt cửa, xem nhẹ cảm giác hơi gượng gạo khó phát hiện, nghĩ lại xem hồi nãy mình có mắng hắn tổn thương quá hay chăng. Sau đó, anh đi chân trần vào phòng, định tìm một chiếc áo khoác dày hơn để mặc.

Nào ngờ vừa vén rèm đã thấy thằng oắt Lương Diệp chỉ mặc đồ lót đang đứng chân trần trước tủ quần áo của anh, tay còn cầm bộ đồ nhung mỏng chất liệu lông thỏ mà anh mới tìm người đặt may mấy hôm trước, hiện đã xỏ được nửa cánh tay vào.

Hai bên nhìn nhau, hơi lúng túng.

Vương Điền bị lạnh đến khàn giọng, chỉ nhìn hắn chăm chú, không nói năng gì.

Lương Diệp ngước mắt nhìn thoáng qua anh rồi bình tĩnh mặc bộ đồ vừa thoải mái vừa mềm mịn ấy vào, thậm chí ngang nhiên lôi một đôi tất mới của anh ra, xỏ vào chân. Ánh đỏ từ sợi tơ tại cổ chân hắn chợt lóe. Đuôi lông mày Vương Điền khẽ nhướng, ngó ngàng vài bận mới phát hiện bộ đồ lót hắn đang mặc cũng là của mình.

Có lẽ bị ánh mắt điềm tĩnh của anh quan sát đến mất tự nhiên nên Lương Diệp nhíu mày, cúi đầu thắt chiếc đai lưng hoa văn chìm màu vàng tối.

Vương Điền tự tay thiết kế họa tiết trên khóa thắt lưng, chờ hàng về hơn một tháng, đổ vào kha khá bạc, nhận hàng rồi còn chưa kịp đeo. Cuối cùng anh cũng hết nhịn nổi: "... Ngươi đang làm gì đấy?"

Lương Diệp tốn chút thời gian mày mò cách gài chiếc khóa thắt lưng ấy, tuy nhiên chẳng mấy đã tìm ra điểm mấu chốt. Đai lưng bó gọn đường eo hắn trở nên tuyệt đẹp, trông như công tử kiêu ngạo tự cao nhà ai. Nghe vậy, hắn cười khẩy một tiếng: "Xiêm y của trẫm bị ướt, thay bộ khác sạch sẽ."



Quá trình thưởng thức sắc đẹp không hề làm trễ nải cơn giận của Vương Điền. Anh cười lạnh lùng, hỏi: "Nhưng sao lại trông giống xiêm y của ta vậy?"

"Trẫm mặc thì là của trẫm." Lương Diệp liếc anh: "Kể cả ngươi cũng là của trẫm."

Vương Điền chưa kịp nổi cáu đã chợt nghiêng đầu hắt xì một phát. Anh chăm chăm đi đến trước tủ, lôi một tấm áo khá dày ra: "Đi thong thả, không tiễn."

Anh khoác áo lên, nào ngờ vừa quay người, chiếc áo lại bỗng trượt xuống đất. Vương Điền ngoảnh mặt, chỉ thấy Lương Diệp đang giẫm chân lên vạt áo. Thằng oắt này còn mặt dày chưng hửng nói: "Đã yếu ớt thì thôi đi, đến y phục cũng chẳng mặc tử tế."

"Ngươi mà chẳng yếu, sắp thành con chó đóng băng, phải đi lục lọi y phục của ta." Vương Điền giận dữ kéo áo khoác lên: "Xê chân ra."

Lương Diệp lặng lẽ dời chân, tự nhiên như ruồi thò tay gỡ phát quan ngọc của anh xuống, xỏ vào ngón tay xoay vài vòng: "Để ý thật đấy."

Vương Điền mặc áo khoác xong mới thấy ấm hơn chút, tuy nhiên tay chân vẫn lạnh giá. Anh muốn lấy lại phát quan từ tay Lương Diệp, Lương Diệp lại cố tình giơ cao tay khiến anh cầm hụt. Hắn nhướng mày nhìn anh như khiêu khích.

"Ngươi bớt cợt nhả với ta đi." Vương Điền dứt khoát hạ tay xuống, lạnh lùng nhìn hắn: "Ban nãy ta không đùa với ngươi đâu. Tốt nhất ngươi hãy tranh thủ lúc còn sớm, suy nghĩ cho cẩn thận đi."

Lương Diệp buông thõng tay, rủ mi mắt nhìn đầu ngón tay đỏ ửng của anh chăm chú. Lặng thinh một chốc, hắn mới cất lời: "Trí nhớ trẫm kém, quên rồi."

"Sao lúc tính này tính kia ngươi lại nghĩ nhanh thế?" Vương Điền cười nhạo: "Sau này hễ không hài lòng ở đâu là ngươi đều sẽ sử dụng sâu độc chèn ép ta... rồi nói một câu "Không cố ý" nhẹ bẫng cho qua. Ta nên bị ngươi giày xéo, đúng chứ?"

"Ý trẫm không phải vậy." Lương Diệp hơi bực bội vần vò phát quan trong tay: "Trẫm không muốn chèn ép ngươi bằng sâu độc, hơn cả, trẫm chưa từng nghĩ đến việc giày xéo ngươi."

Vương Điền nhìn hắn với ánh mắt trầm lắng: "Được, vậy ngươi xin lỗi đi."

Lương Diệp không vui ra mặt, nhíu mi lạnh lùng nói: "Trẫm là Hoàng đế."



Vương Điền lười dài dòng với hắn, chỉ về phía cửa, ra hiệu cho hắn cút đi.

Lương Diệp nhìn sâu vào mắt anh một lúc rồi quay gót đi luôn. Vương Điền nghe tiếng cửa mở rồi đóng. Ngoài trời, mưa lại bắt đầu rơi tí tách.

Thằng ngốc Lương Diệp này không che ô, kiểu gì cũng dầm ướt hỏng xiêm y và đai lưng của anh cho mà xem. - Vương Điền bực bội nghĩ vậy, vươn tay đóng cửa sổ bị hắt mưa vào, trong lúc đó thoáng thấy một bọc điểm tâm chưa mở trên bàn con. Anh sờ vào, thấy nó vẫn còn ấm áp.

Vương Điền mở lớp giấy dầu, thấy bên trong có một chồng điểm tâm được xếp gọn gàng. Một nửa là vị anh và Lương Diệp thích ăn, nửa còn lại là các vị khác, tuy nhiên cũng đi theo từng cặp, tựa hồ người mua dành riêng để nếm thử cùng một người khác. Tiếp theo, anh ngó qua chỗ quần áo ướt Lương Diệp ném ở dưới đất, thoáng trông ra bóng dáng hắn băng qua vô số cánh rừng và con đường nhỏ... Bởi cửa hàng điểm tâm ấy cách đây khá xa. Tính thời gian thì vừa cãi nhau xong, người này đã đi mua luôn, sau đó vội vội vàng vàng trở về.

Kết quả lại phải nghe một trận thoá mạ.

Một Hoàng đế có không biết bao nhiêu cấp dưới nhưng vẫn muốn tự mình đi mua.

"Thưa công tử, thức ăn và nồi niêu đã được chuẩn bị đầy đủ trong đình rồi ạ." Người hầu đứng ngoài gõ cửa, nhỏ giọng bẩm báo.

Vương Điền nhìn bọc điểm tâm kia, lấy khăn lau sạch tay, cầm một chiếc lên bỏ vào miệng. Ngon... nhưng thiếu chút vị đặc trưng.

"Dọn hết đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.