Mũi tên bay sượt qua mặt Vương Điền. Anh lao tới đỡ được Lương Diệp ngã xuống, bị cơ thể hắn đè nặng quỳ phịch xuống bậc thềm. Thế nhưng anh chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào.
"Lương Diệp!" Vương Điền nhìn sắc máu trên mặt hắn rút đi với tốc độ rất nhanh, hoảng loạn muốn bịt vết thương của hắn lại, tuy nhiên mũi tên nhọn hoắt ấy đã đâm quá nửa vào ngực Lương Diệp. Thậm chí anh chưa nghĩ nổi xem nên làm gì khác, chỉ biết bịt lấy vết thương theo phản xạ, run giọng gọi hắn: "Lương Diệp?"
Lương Diệp dựa vào lòng anh nhếch miệng cười. Hắn đang định mở miệng nói gì đó thì máu chợt trào ra mất kiểm soát. Đầu óc Vương Điền rỗng tuếch, nét mặt tiêu điều, lau máu trên cằm hắn bằng tay mình, giọng đầy hoảng hốt: "Lương Diệp!"
Lương Diệp gắng sức nắm lấy bàn tay lạnh toát vì sợ của anh: "Không sao... chỉ hơi đau thôi."
"Đau ư?" Vương Điền lặp lại lời hắn một cách máy móc, ôm chặt người trong lòng: "Không đau, sẽ không đau đâu."
Qua khoảng mười mấy giây, dường như anh mới hồi hồn, quay đầu lại gào lên gần như khản giọng: "Thái y! Thái y đâu?! Đi tìm Thái y mau!!"
Vân Phúc nghe vậy thì ba chân bốn cẳng bất chấp lao vào màn mưa tên, xông ra ngoài: "Thái y!"
Biện Vân Tâm đỡ đống trang sức trên đầu, nằm rạp ra sàn tránh mưa tên, khiếp đảm bò tới chỗ Lương Diệp: "Diệp Nhi, Diệp Nhi ơi!"
Vương Điền bịt chặt vết thương của Lương Diệp nhưng lại không dám động đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948558/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.