Trong đại điện, lực lượng cấm quân được vũ trang đầy đủ bao vây xung quanh mọi người. Những thi thể máu thịt lẫn lộn được khiêng ra ngoài liên tục. Khắp không gian tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng khóc thút thít.
Nhóm tiến sĩ tân khoa tụ lại một góc, mặt mũi trắng bệch, y phục dính máu không biết của ai. Thế nhưng không một ai trong số họ chịu thương vong. Tuân Dương và Lưu Tân Bạch nhìn nhau, thấy được nét mặt ngờ vực của đối phương.
Gia quyến của các quan viên "bất hạnh" qua đời được cấm quân "mời" riêng sang điện phụ để trông chừng. Các quan viên may mắn sống sót được mời đến một cung điện khác. Còn Văn Tông, Yến Trạch, Thôi Vận và các trọng thần khác thì được họ lịch sự mời tới điện Nghị Sự.
"Văn đại nhân à, bội phục." Vẻ mặt Yến Trạch khó coi tột độ. Nhớ về mũi tên bắn tới phía mình trước đó, ông ta vẫn chưa thôi sợ hãi. Không biết ông cụ Văn Tông này lấy đâu ra sức trâu đến vậy, một tay kéo theo ông ta tránh né, cứu ông ta một mạng.
Tuy nhiên, xem thái độ chẳng hề nể nang này của ông ta lại không thấy chút ý biết ơn nào.
Văn Tông bình tĩnh chụm tay áo, nói: "Yến đại nhân không cần phải cảm ơn, lão phu tiện tay thôi."
Yến Trạch bị ông cụ chặn họng đến xanh mặt: "Bệ hạ thế mà lại tàn bạo ưa giết chóc đến vậy."
"Yến đại nhân, đừng nói ông bị dọa sợ đến hồ đồ rồi nhé?" Văn Tông lo lắng sốt ruột nói: "Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948556/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.