Vì Lương Diệp là Hoàng đế nên lần tuyển tú đầu tiên được tổ chức vô cùng rình rang.
Những người đẹp muôn hình muôn vẻ lướt qua trước mắt, khắp hoàng cung toàn mùi son phấn. Lương Diệp lười biếng dựa lưng lên long ỷ, cố kìm nén cơn ngáp, phất tay cho dàn yến oanh bên dưới rời khỏi.
Dẫu biết Lương Diệp chẳng hề quan tâm, Đàm Diệc Sương ngồi cạnh vẫn không khỏi khuyên bảo: "Bệ hạ à, ngài thật sự không vừa ý ai sao? Một, hai người thôi cũng được."
"Xấu quá." Lương Diệp nhíu mày rất chê, thản nhiên nói: "Bảo trẫm làm chuyện thân mật với những cô nàng đó, trẫm thà uống canh Bạch Ngọc."
Đàm Diệc Sương điềm tĩnh đến mấy cũng không ngăn được nỗi lòng muốn đập hắn, tiện thể cảm thán: May mà không phải con ruột mình. Nếu đây là con ruột của mình thì nàng thà đi theo Tiên đế sớm, đỡ cho bị thứ đồ chơi nóng nảy này chọc tức chết.
Lương Diệp cụp mi, bỗng dưng nảy sinh ý tưởng: "Chi bằng nương nương tìm giúp trẫm một số nam tử trẻ đẹp đến đi. Trẫm thấy nhị công tử nhà Phùng thượng thư, tam công tử nhà Chu thị lang, còn cả con trai duy nhất của Lý giám sát... đều không tệ."
Đàm Diệc Sương hoảng hồn: "Bệ hạ!"
Các thái giám và cung nữ trẻ bưng nước rót trà cạnh đó run rẩy quỳ xuống la liệt, nhóm thị vệ bên ngoài cũng quỳ theo.
Tin tức như mọc cánh, thoáng chốc đã lan ra khắp Đại Đô. Mấy hộ gia đình bị Lương Diệp chỉ thẳng mặt lập tức kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948513/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.