Đẹp thật hay không thì Vương Điền không biết... nhưng nhìn nét mặt của Lương Diệp là biết rõ hắn đã ủ mưu lâu rồi.
Cơ mà mặc đồ nữ... quả thực không thành vấn đề.
Anh kẹp một quân cờ, đặt xuống bàn cờ: "Nếu ngươi thích thì cứ mặc thôi."
Càng thể hiện sự miễn cưỡng, thằng oắt Lương Diệp này càng hăng hái. Anh mà nói thêm câu "không mặc" là cảm giác sung sướng của hắn có thể phóng đại gấp mấy lần ngay. Vương Điền muốn hắn vui, tuy nhiên không được vui quá.
Quân cờ trong tay Lương Diệp dừng trên bàn cờ, hắn nhướng mày: "Cung nhân đã chuẩn bị xong váy áo và gương lược, đặt ở điện phụ, tối nay thử xem."
Vương Điền khẽ cong môi: "Tối nay?"
Ánh sáng lóe lên tại nơi sâu thẳm trong mắt Lương Diệp, hắn điềm nhiên nói: "Ban ngày trẫm còn phải phê duyệt tấu chương."
Vương Điền kẹp thêm quân cờ nữa: "Ngươi phê duyệt hay ta phê duyệt?"
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn mặc áo cưới cho trẫm xem thì trẫm sẽ phê duyệt." Lương Diệp định bụng bàn điều kiện với anh.
Vương Điền từ chối cho ý kiến: "Tới lượt ngươi."
Lương Diệp cúi đầu nhìn bàn cờ, thắc mắc: "Ngươi đi nước cờ gì đây?"
"Cờ năm quân." Vương Điền huơ quân cờ trên tay, cười nói: "Đơn giản hơn cờ vây nhiều, ta dạy ngươi."
Việc Lương Diệp canh cánh mãi trong lòng... chủ yếu là do anh dạy người khác trước.
Cờ năm quân đơn giản quá, thành thử Lương Diệp đánh xong một ván là hết hứng, bắt đầu không tuân thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948512/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.