Một tháng sau, tại Duyện Châu, Nam Triệu.
Vương Điền ngồi xổm bên bờ sông rửa tay. Nước sông lạnh buốt khiến hai hàm răng anh sắp va vào nhau cầm cập. Anh rủ hàng mi, chăm chú ngắm nhìn hình bóng phản chiếu trên mặt sông, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười tươi giống Lương Diệp bảy, tám phần mười.
Vương Điền thở dài. Bên cạnh anh, có người còn dí dỏm trêu: "Lần đầu ta thấy người soi bóng thương thay phận mình đến độ phải thở dài luôn đấy."
"Ta đang nhìn vật nhớ người." Vương Điền vẩy nước đọng trên tay, lấy khăn ra cẩn thận lau ngón tay. Anh nhìn Quyền Ninh đang ngồi xổm trên cây: "Ám vệ của Lương Diệp bị bỏ lại hết rồi, giờ ngươi có rảnh nữa không?"
Quyền Ninh mất hút hơn nửa tháng. Anh được Tùng Ánh Thu và những người khác hộ tống. Hiện tại, Quyền Ninh vừa về, Tùng Ánh Thu đã vội rời đi như thể có chuyện gì quan trọng lắm.
Tiếng thở dài của Quyền Ninh còn to hơn cả anh. Hắn ôm thanh kiếm của mình, thong dong tựa lên thân cây: "Ta để mắt đến một công tử gia đình sang quý. Mỗi tội người ta chẳng thèm đoái hoài tới ta, chỉ lo moi tim móc phổi cho một con lừa trọc. Rõ là con lừa trọc kia toàn lợi dụng y, y lại cứ sắt son chung thủy, chậc."
Có lẽ cơn giận của Quyền Ninh đã lên tới đỉnh điểm. Hắn hơi buồn bực hỏi anh: "Ngươi nói xem, ta kém con lừa trọc kia ở chỗ nào? Ít nhất ta không lừa y."
"Một khi dính phải thứ đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948498/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.