Tại hoàng cung, Đại Đô, Bắc Lương.
Gió lạnh thấu xương đập vào khung cửa sổ, tuyết trắng bay tán loạn bên ngoài đại điện.
Tại điện trong, lò sưởi và địa long được đốt lên, hơi ấm dày ngăn khí lạnh bên ngoài. Dẫu vậy, khuôn mặt đứa trẻ vẫn tái đến đáng sợ.
Lương Diệp ngạo nghễ nhìn đứa bé co rúm ở bậc thềm, cất giọng lạnh lùng: "Biết trẫm là ai không?"
Dù Lương Hoàn đã được thay một bộ trang phục cao quý khác nhưng thái độ vẫn dè dặt như cũ. Bé con hận không thể cuộn tròn thành một quả bóng, đôi mắt khóc đến sưng đỏ. Bé vừa ngơ ngác, vừa lưỡng lự nhìn thoáng qua Lương Diệp, sau đó bối rối ngó quanh đại điện một vòng, không tìm được nơi nào để ẩn nấp, đành thút thít rơi nước mắt.
Cách đó không xa, một công tử áo trắng đang ngồi trên xe lăn với vẻ mặt đạm nhiên, không thèm liếc nhìn bé con lấy một lần.
Qua thoáng chờ đợi, sự kiên nhẫn của Lương Diệp đã cạn sạch ráo. Hắn nhướng mày nhìn về phía Thôi Kỳ, nói đùa: "Sao ngươi lại nuôi dạy con trai mình thành thỏ đế thế này?"
Vừa trắng trẻo, vừa đẹp mã nhưng nhát quá chừng, hệt một con thỏ mẫm mầm chờ bị lột da rút xương.
Thôi Kỳ lạnh nhạt thưa: "Bẩm bệ hạ, đây cũng là lần đầu tiên thảo dân gặp thằng bé."
Lương Diệp không ừ hử gì. Thật ra Thôi Kỳ cũng không nói dối. Theo kế hoạch của Vương Điền, hai người này rẽ về hai hướng, một Đông, một Tây. Hắn phải tốn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948495/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.