Khi về cung, tâm trạng Vương Điền gay gắt không đùa được. Đến cả Vân Phúc bình thường thích xáp lại gần anh và mấy thái giám trẻ cũng không dám tiến tới. Bọn họ thận trọng hỏi Sung Hằng ngọn nguồn nguyên do.
Sung Hằng nhớ lại những âm thanh khiến người ta xấu hổ đỏ mặt mà mình nghe được lúc đánh xe bên ngoài, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Cậu học theo giọng điệu của Lương Diệp, hung dữ nói: "Không biết! Hỏi ít thôi!"
Vương Điền đáng ghét, chủ tử đáng ghét! Cậu nhớ chủ tử quá nên mới đánh xe giúp Vương Điền đấy chứ, không thì nằm mơ đi. Nào ngờ chủ tử chỉ mang cho cậu đúng một túi kẹo từ biên cương phía Bắc, còn bắt cậu phải chia nhau ăn với con chuột lông trắng bé tẹo ở Đông Cung kia nữa.
Của cậu hết, đừng hòng cậu cho Lương Hoàn.
Vân Phúc bị vẻ mặt dữ dằn của Sung Hằng dọa sợ, do dự mãi mới gom đủ dũng cảm, bước vào thưa: "Bẩm Vương gia, ban nãy đại nhân Bách Lý Thừa An đến xin gặp nhưng ngài không có ở đây. Nô tỳ đã to gan mời ngài ấy về phủ đợi."
"Không sao, ta sẽ tới tìm y." Vương Điền cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc bội bên hông. Tại bữa tiệc mừng thọ của Thôi Ngữ Nhàn, rất nhiều người đã thấy được nó. Từ đó về sau, hôm nào Lương Diệp cũng đeo nó lên triều. Nếu nửa kia ngọc bội thình lình xuất hiện ở chỗ anh thì lại tạo ra lời đồn nhảm nhí... mà cũng không hẳn là nhảm nhí.
Vương Điền hơi khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948452/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.